Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện
Chương 37
Thanh Thanh
24/11/2021
Tớ muốn tặng chương này cho iammai116, người bạn đã lầm tưởng Hoắc Trì là nam chính, sau đó khuyên tớ cho Tống Thần ra chuồng gà để ship Bạc Vũ và Hạ Tiếu =)) Cảm ơn bạn yêu đã luôn đồng hành cùng tớ từ lúc bắt đầu tới bây giờ nhaaa. Love you
---------
Không đợi Tô Mạt nói gì, Hạ Tiếu đã lôi thẳng Hoắc Trì ra gốc cây phía xa. Cậu ta khoanh tay đứng dựa vào thân cây, nhướn mày nhìn cô:
- Cậu có chuyện gì cần nói với tôi?
Hạ Tiếu hít sâu một hơi, sau đó cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Hoắc Trì:
- Tôi biết tôi không có tư cách nói mấy cái này với cậu, tôi cũng biết lập trường và suy nghĩ của chúng ta khác nhau, nhưng có mấy lời tôi nhất định phải nói.
Hoắc Trì im lặng chờ cô nói tiếp.
- Tôi biết, đối với cậu, Tô Mạt quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Cậu sẵn sàng bỏ lại tất cả mọi thứ của nhà họ Hoắc vì cô ấy, bởi vì cậu không muốn trở thành một người giống như cha cậu.
Sắc mặt Hoắc Trì đã hơi tối đi, Hạ Tiếu vẫn tiếp tục nói:
- Nhưng mà, cậu có bao giờ nghĩ liệu đấy có phải là những thứ Tô Mạt cần không? Tình yêu của cậu có khiến cô ấy hạnh phúc hơn không, khi mà gia đình cô ấy vẫn còn nợ nần chồng chất, cha cô ấy quanh năm đau ốm, em trai thì vẫn còn đi học. Tôi không khuyên cậu từ bỏ Tô Mạt, tôi biết cô ấy rất quan trọng với cậu. Cậu có thể vì mĩ nhân mà vứt bỏ giang sơn, nhưng cậu đừng quên, không có giang sơn thì làm sao nuôi được mĩ nhân, thế giới này tàn khốc hơn cậu tưởng rất nhiều.
Không đợi Hoắc Trì phản ứng, Hạ Tiếu đã xoay người bước đi:
- Tôi không biết cậu có nghe lọt không, nhưng mà chúc 2 người may mắn. Gửi lời tạm biệt Tô Mạt hộ tôi!
***
Sau khi nói xong một bài diễn văn nho nhỏ đầy triết lí và xoay người rời đi một cách tiêu sái phóng khoáng, giờ đây Hạ Tiếu lại tiếp tục ngồi ngẩn ngơ trên ghế đá trong công viên. Cô nhìn dòng người qua lại tấp nập vội vã, suy nghĩ vẩn vơ. Lúc này trời đã tối hẳn rồi, tất cả đèn đường đều đã được bật hết lên, tiếng còi xe, tiếng nói chuyện cười đùa huyên náo vang lên khắp nơi.
Đột nhiên Hạ Tiếu cảm thấy vừa mệt mỏi vừa trống rỗng, giống như cả người cô đều bị rút cạn hết sức lực vậy. Hôm nay đúng là một ngày dài mệt mỏi, mà tất cả đều là cô tự chuốc lấy. Không hiểu có phải do cuộc sống trong nước quá êm đềm không, mà cô bắt đầu cảm thấy mình trở nên yếu đuối, lại còn phát triển thêm cái tính thích đi lo chuyện bao đồng nữa chứ. Không phải kiểu yếu đuối về thể chất, mà là về tâm tính ấy.
Dễ mềm lòng không bao giờ là một đức tính tốt, những người quá lương thiện làm sao có thể tồn tại ở cái thế giới quá đỗi khắc nghiệt như thế này được? Nhưng mà cô lại không muốn mình trở thành một người lạnh lùng, lí trí, chỉ biết nhìn thấy lợi ích mà đánh mất lương tri.
Hạ Tiếu thở ra một hơi dài, cứ bao giờ rảnh rỗi là cô lại bắt đầu ngồi tự mâu thuẫn với chính mình như thế đấy. Hạ Tiếu vòng tay ôm lấy đầu gối, cô hơi tựa đầu vào cánh tay, nhắm mắt lại. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc, nhưng cô mệt quá, không thể di chuyển nữa rồi.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, Hạ Tiếu nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
- Cậu đang làm gì ở đây thế này?
Hạ Tiếu giật mình ngẩng đầu lên, người tới đứng ngược sáng, bóng dáng cao lớn của cậu phủ lên toàn bộ cơ thể cô. Hạ Tiếu hơi nghiêng đầu chớp mắt, phải mất 2 giây để cô nhận ra được chàng trai đang đứng trước mặt mình:
- Tống Thần?
Tống Thần bật cười, cậu hơi cúi người xuống đối mặt với cô:
- Tớ đây. Cậu có vẻ không ổn lắm thì phải? Trông cậu như thể vừa mới đánh trận về vậy. Have a rough day?
Hạ Tiếu miễn cưỡng nở nụ cười:
- Cậu đoán đúng rồi đấy. Tớ đã có một ngày cực kỳ kinh khủng, và bây giờ tớ cảm thấy như cơ thể không còn là của mình nữa vậy.
Không hiểu sao nhưng cô đột nhiên muốn nói thật với Tống Thần, có lẽ cô đã quá mệt mỏi để giả vờ rằng mình vẫn ổn, hoặc cũng có lẽ Tống Thần khiến cô cảm thấy rất yên tâm.
Tống Thần hơi trầm ngâm một chút, sau đó cậu nghiêng đầu hỏi:
- Cậu đã ăn tối chưa?
Hạ Tiếu lắc đầu, bây giờ thì cô bắt đầu cảm thấy đói kinh khủng.
- Cậu có muốn tới nhà tớ không?
Nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt của Hạ Tiếu, Tống Thần nhanh chóng quyết định thay cô:
- Đi thôi, tối nay tớ định nấu sườn xào chua ngọt đấy!
Hạ Tiếu cười tươi, đôi mắt cong cong như mảnh trăng non:
- Được!
Cô thề là cô chỉ muốn đến nhà Tống Thần nghỉ ngơi một chút thôi, chứ không phải vì món sườn xào chua ngọt của cậu ấy đâu!
Tống Thần đứng thẳng lại:
- Cậu có đứng dậy được không?
Hạ Tiếu thử cử động chân một chút, cô ngồi bó gối lâu quá rồi, bây giờ chân cô đang cứng như đá vậy. Cô cắn răng bước xuống đất, cảm giác tê buốt truyền thẳng từ lòng bàn chân lên đại não khiến cô hít một ngụm khí lạnh. Hạ Tiếu có cảm giác đôi chân không còn là của mình nữa, cả người cô loạng choạng sau đó ngã khuỵu xuống.
Cảm giác đau đớn như dự kiến không xuất hiện, Hạ Tiếu hơi kinh ngạc nhìn cánh tay rắn chắc hữu lực của Tống Thần đang vòng lấy eo mình. Cơ thể hai người dính sát vào nhau, Hạ Tiếu có thể cảm nhận được vòm ngực cứng rắn và nhiệt độ ấm áp trên người cậu truyền đến qua lớp áo mỏng.
Tống Thần cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế, lo lắng hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Hạ Tiếu ngại ngùng nở nụ cười:
- Vừa rồi cảm ơn cậu nhé. Chân tớ bị tê nên đứng không vững, có lẽ tớ ngồi thêm một lúc nữa sẽ đỡ hơn. Hay cậu cứ về trước đi? Hôm khác tớ sẽ ghé nhà cậu chơi.
Tống Thần hơi thở dài, sau đó cậu ấy quay lưng lại phía cô, ngồi xuống:
- Nào, để tớ cõng cậu. Lên đi!
Hạ Tiếu vội xua tay:
- Không được...cái đó...nhưng mà...
Tống Thần quay lại liếc cô 1 cái, trong giọng nói mang theo ý không cho người ta cự tuyệt:
- Nhanh lên, tớ vẫn còn chưa được ăn cơm đâu.
Người ta đã nói đến vậy rồi, sao cô có thể từ chối đây. Hạ Tiếu nhào lên lưng Tống Thần, hai tay rất tự nhiên ôm lấy cổ cậu:
- Tớ nặng lắm đó!
Cô nghe thấy tiếng cười khẽ trong trẻo của cậu ấy, cùng giọng nói dịu dàng:
- Cậu nhẹ như một nhành hoa ấy, không nặng chút nào!
P/S: Lạy chúa tui đã cố hết sức đẩy nhanh màn drama của Hoắc Trì để viết đến đây đấy!!
Cảm ơn các bạn readers siêu đáng yêu đã vote, cmt và đọc truyện của tớ nhaa. Nhờ mọi người mà tớ có thêm rất nhiều động lực luôn đó! Chương mới sẽ được up vào ngày mai nhé.
---------
Không đợi Tô Mạt nói gì, Hạ Tiếu đã lôi thẳng Hoắc Trì ra gốc cây phía xa. Cậu ta khoanh tay đứng dựa vào thân cây, nhướn mày nhìn cô:
- Cậu có chuyện gì cần nói với tôi?
Hạ Tiếu hít sâu một hơi, sau đó cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Hoắc Trì:
- Tôi biết tôi không có tư cách nói mấy cái này với cậu, tôi cũng biết lập trường và suy nghĩ của chúng ta khác nhau, nhưng có mấy lời tôi nhất định phải nói.
Hoắc Trì im lặng chờ cô nói tiếp.
- Tôi biết, đối với cậu, Tô Mạt quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Cậu sẵn sàng bỏ lại tất cả mọi thứ của nhà họ Hoắc vì cô ấy, bởi vì cậu không muốn trở thành một người giống như cha cậu.
Sắc mặt Hoắc Trì đã hơi tối đi, Hạ Tiếu vẫn tiếp tục nói:
- Nhưng mà, cậu có bao giờ nghĩ liệu đấy có phải là những thứ Tô Mạt cần không? Tình yêu của cậu có khiến cô ấy hạnh phúc hơn không, khi mà gia đình cô ấy vẫn còn nợ nần chồng chất, cha cô ấy quanh năm đau ốm, em trai thì vẫn còn đi học. Tôi không khuyên cậu từ bỏ Tô Mạt, tôi biết cô ấy rất quan trọng với cậu. Cậu có thể vì mĩ nhân mà vứt bỏ giang sơn, nhưng cậu đừng quên, không có giang sơn thì làm sao nuôi được mĩ nhân, thế giới này tàn khốc hơn cậu tưởng rất nhiều.
Không đợi Hoắc Trì phản ứng, Hạ Tiếu đã xoay người bước đi:
- Tôi không biết cậu có nghe lọt không, nhưng mà chúc 2 người may mắn. Gửi lời tạm biệt Tô Mạt hộ tôi!
***
Sau khi nói xong một bài diễn văn nho nhỏ đầy triết lí và xoay người rời đi một cách tiêu sái phóng khoáng, giờ đây Hạ Tiếu lại tiếp tục ngồi ngẩn ngơ trên ghế đá trong công viên. Cô nhìn dòng người qua lại tấp nập vội vã, suy nghĩ vẩn vơ. Lúc này trời đã tối hẳn rồi, tất cả đèn đường đều đã được bật hết lên, tiếng còi xe, tiếng nói chuyện cười đùa huyên náo vang lên khắp nơi.
Đột nhiên Hạ Tiếu cảm thấy vừa mệt mỏi vừa trống rỗng, giống như cả người cô đều bị rút cạn hết sức lực vậy. Hôm nay đúng là một ngày dài mệt mỏi, mà tất cả đều là cô tự chuốc lấy. Không hiểu có phải do cuộc sống trong nước quá êm đềm không, mà cô bắt đầu cảm thấy mình trở nên yếu đuối, lại còn phát triển thêm cái tính thích đi lo chuyện bao đồng nữa chứ. Không phải kiểu yếu đuối về thể chất, mà là về tâm tính ấy.
Dễ mềm lòng không bao giờ là một đức tính tốt, những người quá lương thiện làm sao có thể tồn tại ở cái thế giới quá đỗi khắc nghiệt như thế này được? Nhưng mà cô lại không muốn mình trở thành một người lạnh lùng, lí trí, chỉ biết nhìn thấy lợi ích mà đánh mất lương tri.
Hạ Tiếu thở ra một hơi dài, cứ bao giờ rảnh rỗi là cô lại bắt đầu ngồi tự mâu thuẫn với chính mình như thế đấy. Hạ Tiếu vòng tay ôm lấy đầu gối, cô hơi tựa đầu vào cánh tay, nhắm mắt lại. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc, nhưng cô mệt quá, không thể di chuyển nữa rồi.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, Hạ Tiếu nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
- Cậu đang làm gì ở đây thế này?
Hạ Tiếu giật mình ngẩng đầu lên, người tới đứng ngược sáng, bóng dáng cao lớn của cậu phủ lên toàn bộ cơ thể cô. Hạ Tiếu hơi nghiêng đầu chớp mắt, phải mất 2 giây để cô nhận ra được chàng trai đang đứng trước mặt mình:
- Tống Thần?
Tống Thần bật cười, cậu hơi cúi người xuống đối mặt với cô:
- Tớ đây. Cậu có vẻ không ổn lắm thì phải? Trông cậu như thể vừa mới đánh trận về vậy. Have a rough day?
Hạ Tiếu miễn cưỡng nở nụ cười:
- Cậu đoán đúng rồi đấy. Tớ đã có một ngày cực kỳ kinh khủng, và bây giờ tớ cảm thấy như cơ thể không còn là của mình nữa vậy.
Không hiểu sao nhưng cô đột nhiên muốn nói thật với Tống Thần, có lẽ cô đã quá mệt mỏi để giả vờ rằng mình vẫn ổn, hoặc cũng có lẽ Tống Thần khiến cô cảm thấy rất yên tâm.
Tống Thần hơi trầm ngâm một chút, sau đó cậu nghiêng đầu hỏi:
- Cậu đã ăn tối chưa?
Hạ Tiếu lắc đầu, bây giờ thì cô bắt đầu cảm thấy đói kinh khủng.
- Cậu có muốn tới nhà tớ không?
Nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt của Hạ Tiếu, Tống Thần nhanh chóng quyết định thay cô:
- Đi thôi, tối nay tớ định nấu sườn xào chua ngọt đấy!
Hạ Tiếu cười tươi, đôi mắt cong cong như mảnh trăng non:
- Được!
Cô thề là cô chỉ muốn đến nhà Tống Thần nghỉ ngơi một chút thôi, chứ không phải vì món sườn xào chua ngọt của cậu ấy đâu!
Tống Thần đứng thẳng lại:
- Cậu có đứng dậy được không?
Hạ Tiếu thử cử động chân một chút, cô ngồi bó gối lâu quá rồi, bây giờ chân cô đang cứng như đá vậy. Cô cắn răng bước xuống đất, cảm giác tê buốt truyền thẳng từ lòng bàn chân lên đại não khiến cô hít một ngụm khí lạnh. Hạ Tiếu có cảm giác đôi chân không còn là của mình nữa, cả người cô loạng choạng sau đó ngã khuỵu xuống.
Cảm giác đau đớn như dự kiến không xuất hiện, Hạ Tiếu hơi kinh ngạc nhìn cánh tay rắn chắc hữu lực của Tống Thần đang vòng lấy eo mình. Cơ thể hai người dính sát vào nhau, Hạ Tiếu có thể cảm nhận được vòm ngực cứng rắn và nhiệt độ ấm áp trên người cậu truyền đến qua lớp áo mỏng.
Tống Thần cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế, lo lắng hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Hạ Tiếu ngại ngùng nở nụ cười:
- Vừa rồi cảm ơn cậu nhé. Chân tớ bị tê nên đứng không vững, có lẽ tớ ngồi thêm một lúc nữa sẽ đỡ hơn. Hay cậu cứ về trước đi? Hôm khác tớ sẽ ghé nhà cậu chơi.
Tống Thần hơi thở dài, sau đó cậu ấy quay lưng lại phía cô, ngồi xuống:
- Nào, để tớ cõng cậu. Lên đi!
Hạ Tiếu vội xua tay:
- Không được...cái đó...nhưng mà...
Tống Thần quay lại liếc cô 1 cái, trong giọng nói mang theo ý không cho người ta cự tuyệt:
- Nhanh lên, tớ vẫn còn chưa được ăn cơm đâu.
Người ta đã nói đến vậy rồi, sao cô có thể từ chối đây. Hạ Tiếu nhào lên lưng Tống Thần, hai tay rất tự nhiên ôm lấy cổ cậu:
- Tớ nặng lắm đó!
Cô nghe thấy tiếng cười khẽ trong trẻo của cậu ấy, cùng giọng nói dịu dàng:
- Cậu nhẹ như một nhành hoa ấy, không nặng chút nào!
P/S: Lạy chúa tui đã cố hết sức đẩy nhanh màn drama của Hoắc Trì để viết đến đây đấy!!
Cảm ơn các bạn readers siêu đáng yêu đã vote, cmt và đọc truyện của tớ nhaa. Nhờ mọi người mà tớ có thêm rất nhiều động lực luôn đó! Chương mới sẽ được up vào ngày mai nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.