Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện
Chương 45
Thanh Thanh
24/11/2021
Không có mấy đứa bạn phá đám, việc học của Hạ Tiếu hiệu quả rõ rệt, chỉ một buổi chiều cô đã giải xong hơn nửa tờ đề Vật Lý.
Lúc Tống Thần từ dưới bếp bê đĩa hoa quả lên, Hạ Tiếu vẫn còn đang cắn bút làm bài. Cậu đặt đồ lên bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô:
- Hạ Tiếu, nghỉ ngơi chút đi. Cậu đã học hơn 2 tiếng rồi đấy.
Hạ Tiếu vẫn chăm chú vào tờ đề, cô vừa viết viết vẽ vẽ vừa lơ đãng trả lời:
- Ưm, đợi tớ làm nốt câu này thôi.
Tống Thần thở dài nhìn cô, cậu lấy dĩa sắn một miếng táo, đưa lên trước miệng cô. Hạ Tiếu rất tự nhiên ăn miếng táo trên tay Tống Thần, cô ngẩng đầu lên cười với cậu một chút, sau đó lại tiếp tục vùi đầu giải đề.
Đợi một lúc, thấy Hạ Tiếu vẫn chưa có dấu hiệu làm xong bài, Tống Thần bắt đầu cảm thấy hơi ấm ức. Cậu nhìn xung quanh, phát hiện ra Bánh Cá đang ngủ gà ngủ gật ở ghế sô pha bên cạnh, cậu vươn tay nhéo nhẹ tai nó, đánh thức nó bằng được. Mèo con đang ngủ bị cưỡng chế tỉnh dậy thì vô cùng bất mãn, nó giơ vuốt kêu meo meo kháng nghị, sau đó quay mông lại định tiếp tục ngủ. Tống Thần làm sao để Bánh Cá được như ý nguyện, cậu bế cả người nó lên, mặc kệ Bánh Cá đang quơ quơ đôi chân ngắn ngủn kêu gào đòi được ngủ tiếp, đặt nó trước mặt Hạ Tiếu:
- Hạ Tiếu, Bánh Cá đói rồi!
Bánh Cá: meo meo meo
Trẫm không đói! Điêu dân to gan mau thả Trẫm xuống!
Hạ Tiếu ngẩng đầu lên nhìn 1 người 1 mèo trước mặt:
- Ơi?
Tống Thần mỉm cười:
- Cậu có muốn cho Bánh Cá ăn không?
Bánh Cá: meo meo meo
Trẫm muốn đi ngủ!
Hạ Tiếu bật cười vuốt nhẹ đầu của mèo con một chút, sau đó cô gấp sách vở lại:
- Được!
Đồ ăn của Bánh Cá là pate của một hãng thức ăn cho mèo nổi tiếng được nhập khẩu từ New Zealand, có mùi rất thơm. Hạ Tiếu đoán hẳn nó phải ngon lắm, bởi Bánh Cá vừa nhìn thấy cô mở hộp pate là 2 mắt đã sáng lên, vội vàng quấn lấy chân cô kêu meo meo đòi ăn.
Tống Thần có chút vô ngữ nhìn con mèo nhà mình đang ăn như thể bị bỏ đói lâu ngày, rõ ràng lúc ra ngoài hắn đã để lại cho Bánh Cá một bát đầy thức ăn rồi cơ mà. Không phải vừa nãy nó còn kêu gào đòi ngủ tiếp à?
Hạ Tiếu ngồi xuống bên cạnh Bánh Cá, cô vuốt ve nó một chút, sau đó ngẩng đầu hỏi Tống Thần:
- Tại sao cậu lại đặt tên cho em ấy là Bánh Cá thế?
Tống Thần bật cười như thể vừa nhớ lại chuyện gì đó rất thú vị, cậu dịu dàng gãi nhẹ đầu của Bánh Cá, trả lời:
- Hôm đó tớ vừa từ siêu thị về thì gặp được Bánh Cá. Em ấy từ bụi cây trong công viên lao ra phía tớ, chắc là đói lắm rồi nên phải chạy ra xin ăn. Lúc ấy tớ có mỗi gói bánh cá mới mua là ăn được thôi, tớ sợ em ấy không chịu ăn, vậy mà em ấy vẫn ăn rất ngon, như thể bị bỏ đói cả tuần ấy.
Hạ Tiếu nghiêng đầu nhìn cậu:
- Sau đó thì sao?
- Em ấy ăn xong thì quấn lấy tớ không chịu đi, nên tớ mang em ấy về nhà luôn, rồi đặt tên là Bánh Cá.
Hạ Tiếu khúc khích cười chọc nhẹ vào trán của Bánh Cá:
- Cứ ai cho ăn là theo về thế hả? Lỡ gặp phải người xấu thì sao? May mà em gặp được Tống Thần đấy nhé!
.
.
.
Lúc đầu, Hạ Tiếu chỉ định đến nhà Tống Thần để học, sau đó thì trở về luôn. Vậy mà không hiểu sao, lần nào cũng kết thúc bằng việc cô ở lại ăn chùa uống chùa nhà người ta, chơi bời phè phỡn đến hơn 9h tối mới về.
Để không cảm thấy tội lỗi, Hạ Tiếu đã bù đắp bằng việc mua đồ chơi cho Bánh Cá và thật nhiều đồ ăn mỗi khi qua nhà cậu. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy hình như phần lớn đồ ăn cô mang đến đều vào bụng cô thì phải.
Đấy là lý do mà 7h sáng chủ nhật cô không nằm ngủ nướng ở nhà mà chủ động vác xác đến đây đi chợ cùng Tống Thần đấy.
Hạ Tiếu vừa che miệng ngáp vừa uể oải để Tống Thần dắt cô vào khu vực bán rau. Tống Thần nói rằng mua đồ ăn ở chợ vào sáng sớm sẽ tươi ngon hơn, cũng đa dạng hơn. Hạ Tiếu thì không quan tâm lắm, cô cảm thấy mua đồ ăn ở đâu cũng giống nhau, nhiệm vụ của cô chỉ là đi theo trả tiền cho cậu thôi, mặt cô đúng là dày thật nhưng cứ ăn chực nhà người ta mãi cô cũng biết ngại chứ.
Ngoại hình của 2 người quá xuất chúng, đi cạnh nhau cứ như đôi tiên đồng ngọc nữ, thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô các bác trong chợ. Mặc dù bị rất nhiều người vây lại nhìn nhưng cả hai đều không ảnh hưởng lắm, Tống Thần bình tĩnh lật lật bó rau màu xanh đậm, sau đó lại xem xét bó rau màu xanh nhạt, quay sang hỏi Hạ Tiếu:
- Cậu thích ăn cải thảo hơn hay cải thìa hơn?
Hạ Tiếu cực kỳ ham học hỏi:
- Bên nào là rau cải thảo, bên nào là rau cải thìa?
Nhìn dáng vẻ ngốc ngốc của Hạ Tiếu, Tống Thần đành phải đổi cách hỏi khác:
- Cậu thích ăn loại rau bên trái hơn hay bên phải hơn?
Lúc Tống Thần từ dưới bếp bê đĩa hoa quả lên, Hạ Tiếu vẫn còn đang cắn bút làm bài. Cậu đặt đồ lên bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô:
- Hạ Tiếu, nghỉ ngơi chút đi. Cậu đã học hơn 2 tiếng rồi đấy.
Hạ Tiếu vẫn chăm chú vào tờ đề, cô vừa viết viết vẽ vẽ vừa lơ đãng trả lời:
- Ưm, đợi tớ làm nốt câu này thôi.
Tống Thần thở dài nhìn cô, cậu lấy dĩa sắn một miếng táo, đưa lên trước miệng cô. Hạ Tiếu rất tự nhiên ăn miếng táo trên tay Tống Thần, cô ngẩng đầu lên cười với cậu một chút, sau đó lại tiếp tục vùi đầu giải đề.
Đợi một lúc, thấy Hạ Tiếu vẫn chưa có dấu hiệu làm xong bài, Tống Thần bắt đầu cảm thấy hơi ấm ức. Cậu nhìn xung quanh, phát hiện ra Bánh Cá đang ngủ gà ngủ gật ở ghế sô pha bên cạnh, cậu vươn tay nhéo nhẹ tai nó, đánh thức nó bằng được. Mèo con đang ngủ bị cưỡng chế tỉnh dậy thì vô cùng bất mãn, nó giơ vuốt kêu meo meo kháng nghị, sau đó quay mông lại định tiếp tục ngủ. Tống Thần làm sao để Bánh Cá được như ý nguyện, cậu bế cả người nó lên, mặc kệ Bánh Cá đang quơ quơ đôi chân ngắn ngủn kêu gào đòi được ngủ tiếp, đặt nó trước mặt Hạ Tiếu:
- Hạ Tiếu, Bánh Cá đói rồi!
Bánh Cá: meo meo meo
Trẫm không đói! Điêu dân to gan mau thả Trẫm xuống!
Hạ Tiếu ngẩng đầu lên nhìn 1 người 1 mèo trước mặt:
- Ơi?
Tống Thần mỉm cười:
- Cậu có muốn cho Bánh Cá ăn không?
Bánh Cá: meo meo meo
Trẫm muốn đi ngủ!
Hạ Tiếu bật cười vuốt nhẹ đầu của mèo con một chút, sau đó cô gấp sách vở lại:
- Được!
Đồ ăn của Bánh Cá là pate của một hãng thức ăn cho mèo nổi tiếng được nhập khẩu từ New Zealand, có mùi rất thơm. Hạ Tiếu đoán hẳn nó phải ngon lắm, bởi Bánh Cá vừa nhìn thấy cô mở hộp pate là 2 mắt đã sáng lên, vội vàng quấn lấy chân cô kêu meo meo đòi ăn.
Tống Thần có chút vô ngữ nhìn con mèo nhà mình đang ăn như thể bị bỏ đói lâu ngày, rõ ràng lúc ra ngoài hắn đã để lại cho Bánh Cá một bát đầy thức ăn rồi cơ mà. Không phải vừa nãy nó còn kêu gào đòi ngủ tiếp à?
Hạ Tiếu ngồi xuống bên cạnh Bánh Cá, cô vuốt ve nó một chút, sau đó ngẩng đầu hỏi Tống Thần:
- Tại sao cậu lại đặt tên cho em ấy là Bánh Cá thế?
Tống Thần bật cười như thể vừa nhớ lại chuyện gì đó rất thú vị, cậu dịu dàng gãi nhẹ đầu của Bánh Cá, trả lời:
- Hôm đó tớ vừa từ siêu thị về thì gặp được Bánh Cá. Em ấy từ bụi cây trong công viên lao ra phía tớ, chắc là đói lắm rồi nên phải chạy ra xin ăn. Lúc ấy tớ có mỗi gói bánh cá mới mua là ăn được thôi, tớ sợ em ấy không chịu ăn, vậy mà em ấy vẫn ăn rất ngon, như thể bị bỏ đói cả tuần ấy.
Hạ Tiếu nghiêng đầu nhìn cậu:
- Sau đó thì sao?
- Em ấy ăn xong thì quấn lấy tớ không chịu đi, nên tớ mang em ấy về nhà luôn, rồi đặt tên là Bánh Cá.
Hạ Tiếu khúc khích cười chọc nhẹ vào trán của Bánh Cá:
- Cứ ai cho ăn là theo về thế hả? Lỡ gặp phải người xấu thì sao? May mà em gặp được Tống Thần đấy nhé!
.
.
.
Lúc đầu, Hạ Tiếu chỉ định đến nhà Tống Thần để học, sau đó thì trở về luôn. Vậy mà không hiểu sao, lần nào cũng kết thúc bằng việc cô ở lại ăn chùa uống chùa nhà người ta, chơi bời phè phỡn đến hơn 9h tối mới về.
Để không cảm thấy tội lỗi, Hạ Tiếu đã bù đắp bằng việc mua đồ chơi cho Bánh Cá và thật nhiều đồ ăn mỗi khi qua nhà cậu. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy hình như phần lớn đồ ăn cô mang đến đều vào bụng cô thì phải.
Đấy là lý do mà 7h sáng chủ nhật cô không nằm ngủ nướng ở nhà mà chủ động vác xác đến đây đi chợ cùng Tống Thần đấy.
Hạ Tiếu vừa che miệng ngáp vừa uể oải để Tống Thần dắt cô vào khu vực bán rau. Tống Thần nói rằng mua đồ ăn ở chợ vào sáng sớm sẽ tươi ngon hơn, cũng đa dạng hơn. Hạ Tiếu thì không quan tâm lắm, cô cảm thấy mua đồ ăn ở đâu cũng giống nhau, nhiệm vụ của cô chỉ là đi theo trả tiền cho cậu thôi, mặt cô đúng là dày thật nhưng cứ ăn chực nhà người ta mãi cô cũng biết ngại chứ.
Ngoại hình của 2 người quá xuất chúng, đi cạnh nhau cứ như đôi tiên đồng ngọc nữ, thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô các bác trong chợ. Mặc dù bị rất nhiều người vây lại nhìn nhưng cả hai đều không ảnh hưởng lắm, Tống Thần bình tĩnh lật lật bó rau màu xanh đậm, sau đó lại xem xét bó rau màu xanh nhạt, quay sang hỏi Hạ Tiếu:
- Cậu thích ăn cải thảo hơn hay cải thìa hơn?
Hạ Tiếu cực kỳ ham học hỏi:
- Bên nào là rau cải thảo, bên nào là rau cải thìa?
Nhìn dáng vẻ ngốc ngốc của Hạ Tiếu, Tống Thần đành phải đổi cách hỏi khác:
- Cậu thích ăn loại rau bên trái hơn hay bên phải hơn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.