Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này
Chương 235: Anh rất có kinh nghiệm sao
Thiển Mạc Mặc
19/10/2021
"Em"
Tiêu Nhã liên tục ở khóc nức nở, nói không ra tiếng.
Lúc này có tiếng bước chân, hình như là người đàn ông rời đi.
Nhưng đến lúc bước chân người đàn ông sắp đến gần trước cửa thì phía sau chợt truyền tới tiếng bước chân dồn dập của Tiêu Nhã, cô bước nhanh chạy đến bên cạnh người đàn ông, bắt đầu thấp giọng kêu, "Đừng đi! Cầu xin anh! Em sợ, em rất sợ, coi như anh không lo lắng cho em nhưng xin anh hãy vì đứa bé..."
Bốp ——!
Một tiếng tát tay thanh thúy truyền qua máy tính!
Hai phía đồng thời yên lặng.
Mà Tiểu Ngư bên này trực tiếp đỏ mắt vì tức giận, phẫn nộ vỗ bàn, "Đàn ông cặn bã——!"
Thấu thiếu gia nghe được giọng nói của cô, lông mày nhướng lên, hơi có chút bất ngờ. Bởi vì anh không nghĩ tới, Nhan tiểu thư luôn luôn không tim không phổi nhưng lần này nghe đến nhập tâm như vậy.
"Viễn... A ——!" Tiêu Nhã kêu tên của người đàn ông, muốn nói cái gì đó nhưng lại đột nhiên thét một tiếng chói tai, giãy giụa, "Anh... Anh muốn làm gì... Buông em ra..."
"Cô uy hiếp tôi?"
Giọng người đàn ông chất vấn, cực kỳ lạnh lẽo, "Loại phụ nữ dơ dáy bẩn thỉu như cô, cũng dám dùng đứa bé trong bụng uy hiếp tôi sao?"
"Dơ dáy bẩn thiểu... em ở trong lòng anh... thì ra chỉ là loại phụ nữ dơ bẩn ..."
"Cô nên hiểu, tôi không thích cô! Tiêu Nhã! Thứ tôi ghét nhất chính là loại phụ nữ hám danh lợi, thấy tiền là sáng mắt như cô!"
"Hám danh lợi, thấy tiền là sáng mắt..." Giọng nói của Tiêu Nhã nghẹn ngào chua xót, "Ban đầu tại sao em lại lựa chọn anh mà không lựa chọn Viễn An, tại sao vậy... Viễn An rõ ràng đối xử tốt với em như vậy, mỗi ngày anh ấy đều đưa đón em, quan tâm cuộc sống thường ngày của em, biết em dậy trễ, sợ dạ dày em không tốt sẽ mua bữa ăn sáng cho em, sẽ viết cho em thật nhiều tin nhắn yêu thương nhắc nhở em uống thuốc... Tại sao! Tại sao hết lần này tới lần khác em lại lựa chọn anh... Lựa chọn một người đàn ông mà cho đến bây giờ vẫn nói em thấy tiền là sáng mắt..."
"Tiêu Nhã! Cô im miệng cho tôi!"
Người đàn ông cực kỳ tức giận, gầm nhẹ một tiếng, liền xoay bước chân lại, giống như đang đánh nhau với Tiêu Nhã, bước chân của hai người vô cùng hỗn loạn, từ trước cửa chuyển hướng sang bên cạnh phòng tắm, lại từ bên cạnh phòng tắm chuyển hướng sang mép giường, tiếp đó chính là vải vóc bị xé rách vang lên, cùng với tiếng khóc van xin của Tiêu Nhã...
"Không muốn, không muốn, trong bụng em còn có đứa bé của anh, xin anh đừng chạm vào em..."
"Đừng chạm vào cô?" Đàn ông hung ác trả lời, "Có phải Tiêu Nhã cô rất ghiền giả dạng làm cô gái đáng thương hay không?"
"Không... Không..."
Tiếng giãy giụa và khóc lóc kể lể lập tức bị người đàn ông chặn lại, tiếp theo là tiếng hô hấp thô tục của người đàn ông, cùng với tiếng kìm nén trầm thấp của người đàn bà, mang theo tiếng nỉ non và thở dốc...
Hiển nhiên ở phía bên kia, Tiểu Ngư vô cùng oán giận hành vi cưỡng ép không thích hợp với thiếu nhi này!
Tiểu Ngư phẫn nộ, đập tay lên bàn nói: "Người đàn ông này thật là không có đạo đức! Đại nạn ập lên đầu muốn tự mình đi lánh nạn cũng được đi, thế mà còn dám không nhận đứa trẻ của mình! Hoàn toàn là loại người cặn bã không biết xấu hổ! Mặc kệ, em nghe không nổi nữa! Em muốn xuống lầu gõ cửa đi vào ngăn cản, vừa vặn có thể chính mắt nhìn tên cầm thú này là ai, hình dáng ra sao!"
Dứt lời, Tiểu Ngư đứng dậy, hướng ngoài cửa đi tới ——
Tiêu Nhã liên tục ở khóc nức nở, nói không ra tiếng.
Lúc này có tiếng bước chân, hình như là người đàn ông rời đi.
Nhưng đến lúc bước chân người đàn ông sắp đến gần trước cửa thì phía sau chợt truyền tới tiếng bước chân dồn dập của Tiêu Nhã, cô bước nhanh chạy đến bên cạnh người đàn ông, bắt đầu thấp giọng kêu, "Đừng đi! Cầu xin anh! Em sợ, em rất sợ, coi như anh không lo lắng cho em nhưng xin anh hãy vì đứa bé..."
Bốp ——!
Một tiếng tát tay thanh thúy truyền qua máy tính!
Hai phía đồng thời yên lặng.
Mà Tiểu Ngư bên này trực tiếp đỏ mắt vì tức giận, phẫn nộ vỗ bàn, "Đàn ông cặn bã——!"
Thấu thiếu gia nghe được giọng nói của cô, lông mày nhướng lên, hơi có chút bất ngờ. Bởi vì anh không nghĩ tới, Nhan tiểu thư luôn luôn không tim không phổi nhưng lần này nghe đến nhập tâm như vậy.
"Viễn... A ——!" Tiêu Nhã kêu tên của người đàn ông, muốn nói cái gì đó nhưng lại đột nhiên thét một tiếng chói tai, giãy giụa, "Anh... Anh muốn làm gì... Buông em ra..."
"Cô uy hiếp tôi?"
Giọng người đàn ông chất vấn, cực kỳ lạnh lẽo, "Loại phụ nữ dơ dáy bẩn thỉu như cô, cũng dám dùng đứa bé trong bụng uy hiếp tôi sao?"
"Dơ dáy bẩn thiểu... em ở trong lòng anh... thì ra chỉ là loại phụ nữ dơ bẩn ..."
"Cô nên hiểu, tôi không thích cô! Tiêu Nhã! Thứ tôi ghét nhất chính là loại phụ nữ hám danh lợi, thấy tiền là sáng mắt như cô!"
"Hám danh lợi, thấy tiền là sáng mắt..." Giọng nói của Tiêu Nhã nghẹn ngào chua xót, "Ban đầu tại sao em lại lựa chọn anh mà không lựa chọn Viễn An, tại sao vậy... Viễn An rõ ràng đối xử tốt với em như vậy, mỗi ngày anh ấy đều đưa đón em, quan tâm cuộc sống thường ngày của em, biết em dậy trễ, sợ dạ dày em không tốt sẽ mua bữa ăn sáng cho em, sẽ viết cho em thật nhiều tin nhắn yêu thương nhắc nhở em uống thuốc... Tại sao! Tại sao hết lần này tới lần khác em lại lựa chọn anh... Lựa chọn một người đàn ông mà cho đến bây giờ vẫn nói em thấy tiền là sáng mắt..."
"Tiêu Nhã! Cô im miệng cho tôi!"
Người đàn ông cực kỳ tức giận, gầm nhẹ một tiếng, liền xoay bước chân lại, giống như đang đánh nhau với Tiêu Nhã, bước chân của hai người vô cùng hỗn loạn, từ trước cửa chuyển hướng sang bên cạnh phòng tắm, lại từ bên cạnh phòng tắm chuyển hướng sang mép giường, tiếp đó chính là vải vóc bị xé rách vang lên, cùng với tiếng khóc van xin của Tiêu Nhã...
"Không muốn, không muốn, trong bụng em còn có đứa bé của anh, xin anh đừng chạm vào em..."
"Đừng chạm vào cô?" Đàn ông hung ác trả lời, "Có phải Tiêu Nhã cô rất ghiền giả dạng làm cô gái đáng thương hay không?"
"Không... Không..."
Tiếng giãy giụa và khóc lóc kể lể lập tức bị người đàn ông chặn lại, tiếp theo là tiếng hô hấp thô tục của người đàn ông, cùng với tiếng kìm nén trầm thấp của người đàn bà, mang theo tiếng nỉ non và thở dốc...
Hiển nhiên ở phía bên kia, Tiểu Ngư vô cùng oán giận hành vi cưỡng ép không thích hợp với thiếu nhi này!
Tiểu Ngư phẫn nộ, đập tay lên bàn nói: "Người đàn ông này thật là không có đạo đức! Đại nạn ập lên đầu muốn tự mình đi lánh nạn cũng được đi, thế mà còn dám không nhận đứa trẻ của mình! Hoàn toàn là loại người cặn bã không biết xấu hổ! Mặc kệ, em nghe không nổi nữa! Em muốn xuống lầu gõ cửa đi vào ngăn cản, vừa vặn có thể chính mắt nhìn tên cầm thú này là ai, hình dáng ra sao!"
Dứt lời, Tiểu Ngư đứng dậy, hướng ngoài cửa đi tới ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.