Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này
Chương 133: Ảo giác trong quán cà phê 2
Thiển Mạc Mặc
18/10/2021
Nếu đây là đoạn video giám sát gốc bình thường, như vậy từ đầu tới cuối, cô gái mặc đơn giản thoải mái đeo mắt kính, căn bản không có tới nơi
này sao?
Như vậy lúc đó cô nhìn thấy cái gì?
Quỷ sao?
Quá khiếp sợ rồi!
“Tiểu Tiểu Ngư, có phải vừa gặp bom nổ vừa gặp bắt cóc, cậu quá khẩn trương nên xuất hiện ảo giác hay không?” Hạ Lãng nhìn video giám sát mà hoa hết cả mắt, gục xuống bàn buồn bực hỏi, “Cậu nghĩ mà xem! Trong vòng một ngày, chỉ trong một tiếng, làm sao có thể cùng xảy ra bom nổ, bắt cóc, một đường sống chết và chuyện huyền ảo là gặp cô gái có đôi mắt giống hệt mình như vậy được? Tiểu Tiểu Ngư, đừng nghĩ lung tung, chúng ta đi thôi, mới vừa trải qua một màn như vậy, tôi rất nhớ cơm cậu làm, bây giờ tôi rất đói bụng đó…
Hạ Lãng đáng thương nói, những lời cô nói cũng làm Nhan Tiểu Ngư mơ hồ rồi.
Cô học tập lý luận ở trường cảnh sát - - chứng cứ trước mặt như sắt, bất luận lời nói và tư tưởng gì đều đã biểu lộ thiếu sức sống.
Bây giờ bằng chứng rành rành đó, còn trải qua kiểm tra chứng minh nhiều lần, cô căn bản không có bất kỳ lý do hoài nghi nào.
Chẳng lẽ… Cô mới già hơn một chút liền ngu ngốc, bắt đầu xuất hiện ảo giác vào ban ngày sao? Ông trời ơi, đây không phải là triệu chứng trước khi già đấy chứ!
Hạ Lãng thấy sắc mặt cô trắng xanh, lập tức an ủi, “Tiểu Ngư đừng nghĩ lung tung, chuyện này vô cùng bình thường, không phải bệnh, tôi nhớ tôi từng xem qua trong một quyển tạp chí, tạp chí đó rất nổi tiếng, giáo sư tâm lý học gì gì đó đã từng viết bài nói là lúc con người khẩn trương vì rơi vào bước đường cùng, sẽ sản sinh ra một số ảo tưởng khó mà tin được. Nếu cậu không tin thì gọi điện thoại hỏi em gái cậu ấy! Không phải cô ấy học tâm lý học đấy sao, cậu…”
Hạ Lãng còn chưa nói xong, trong phút chốc nhìn thấy Tiểu Ngư ngồi đối diện đứng dậy, sắc mặt khẩn trương quay đầu đi - -
“Tiểu Ngư?”
“Duy An!”
Tiểu Ngư kêu lên, hai tay chạm vào mặt kính, trên khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, “Vì sao Duy An bị bắt đi chứ?”
*****
Tiểu Ngư đi ra biệt thự Nam Cung trước tiên là muốn hẹn gặp Duy An ở trong quán cà phê này, ngoại trừ muốn bàn bạc chuyện kỳ nghỉ về thôn ra, còn muốn nhờ Duy An giúp đỡ cùng điều tra chuyện cô gái xuất hiện ở trong quán cà phê này!
Nhưng bây giờ Duy An bắt xe bus từ đại học D đến đây, khi đi về phía quán cà phê lại bị nhân viên cảnh sát bắt, sau khi hỏi vài câu liền đeo còng tay, áp giải lên xe cảnh sát.
Nhan Tiểu Ngư không biết người trong đội cảnh sát hỏi Duy An cái gì, chỉ biết khi cô và Hạ Lãng cùng chạy xuống tầng đi đến đối diện, cảnh sát đã bắt Duy An lên xe về cục thẩm vấn rồi.
“Anh Giang! Sao lại thế này!”Cô thở hồng hộc đuổi tới, vội vàng đặt câu hỏi,“ Vì sao mọi người lại bắt Duy An?”
Như vậy lúc đó cô nhìn thấy cái gì?
Quỷ sao?
Quá khiếp sợ rồi!
“Tiểu Tiểu Ngư, có phải vừa gặp bom nổ vừa gặp bắt cóc, cậu quá khẩn trương nên xuất hiện ảo giác hay không?” Hạ Lãng nhìn video giám sát mà hoa hết cả mắt, gục xuống bàn buồn bực hỏi, “Cậu nghĩ mà xem! Trong vòng một ngày, chỉ trong một tiếng, làm sao có thể cùng xảy ra bom nổ, bắt cóc, một đường sống chết và chuyện huyền ảo là gặp cô gái có đôi mắt giống hệt mình như vậy được? Tiểu Tiểu Ngư, đừng nghĩ lung tung, chúng ta đi thôi, mới vừa trải qua một màn như vậy, tôi rất nhớ cơm cậu làm, bây giờ tôi rất đói bụng đó…
Hạ Lãng đáng thương nói, những lời cô nói cũng làm Nhan Tiểu Ngư mơ hồ rồi.
Cô học tập lý luận ở trường cảnh sát - - chứng cứ trước mặt như sắt, bất luận lời nói và tư tưởng gì đều đã biểu lộ thiếu sức sống.
Bây giờ bằng chứng rành rành đó, còn trải qua kiểm tra chứng minh nhiều lần, cô căn bản không có bất kỳ lý do hoài nghi nào.
Chẳng lẽ… Cô mới già hơn một chút liền ngu ngốc, bắt đầu xuất hiện ảo giác vào ban ngày sao? Ông trời ơi, đây không phải là triệu chứng trước khi già đấy chứ!
Hạ Lãng thấy sắc mặt cô trắng xanh, lập tức an ủi, “Tiểu Ngư đừng nghĩ lung tung, chuyện này vô cùng bình thường, không phải bệnh, tôi nhớ tôi từng xem qua trong một quyển tạp chí, tạp chí đó rất nổi tiếng, giáo sư tâm lý học gì gì đó đã từng viết bài nói là lúc con người khẩn trương vì rơi vào bước đường cùng, sẽ sản sinh ra một số ảo tưởng khó mà tin được. Nếu cậu không tin thì gọi điện thoại hỏi em gái cậu ấy! Không phải cô ấy học tâm lý học đấy sao, cậu…”
Hạ Lãng còn chưa nói xong, trong phút chốc nhìn thấy Tiểu Ngư ngồi đối diện đứng dậy, sắc mặt khẩn trương quay đầu đi - -
“Tiểu Ngư?”
“Duy An!”
Tiểu Ngư kêu lên, hai tay chạm vào mặt kính, trên khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, “Vì sao Duy An bị bắt đi chứ?”
*****
Tiểu Ngư đi ra biệt thự Nam Cung trước tiên là muốn hẹn gặp Duy An ở trong quán cà phê này, ngoại trừ muốn bàn bạc chuyện kỳ nghỉ về thôn ra, còn muốn nhờ Duy An giúp đỡ cùng điều tra chuyện cô gái xuất hiện ở trong quán cà phê này!
Nhưng bây giờ Duy An bắt xe bus từ đại học D đến đây, khi đi về phía quán cà phê lại bị nhân viên cảnh sát bắt, sau khi hỏi vài câu liền đeo còng tay, áp giải lên xe cảnh sát.
Nhan Tiểu Ngư không biết người trong đội cảnh sát hỏi Duy An cái gì, chỉ biết khi cô và Hạ Lãng cùng chạy xuống tầng đi đến đối diện, cảnh sát đã bắt Duy An lên xe về cục thẩm vấn rồi.
“Anh Giang! Sao lại thế này!”Cô thở hồng hộc đuổi tới, vội vàng đặt câu hỏi,“ Vì sao mọi người lại bắt Duy An?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.