Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này
Chương 121: Biết rồi, Thạch Đầu 2
Thiển Mạc Mặc
18/10/2021
Tiểu Ngư theo thói quen đầu tiên là xóa tin nhắn và lịch sử cuộc gọi đi, rồi trở về phòng tắm rửa, thay quần áo, gian nan phục hồi lại một thân
chật vật.
Từ phòng đi ra thì thấy chú An đang ngồi trên ghế sa lông đợi.
Ông thấy Tiểu Ngư mặc quần áo ở nhà thì cười nhắc nhở: “Nhan tiểu thư hôm nay bị kinh hãi rồi, tiếp tục trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi. Thiếu gia ra lệnh, bữa tối nay Nhan tiểu thư không cần chuẩn bị.”
Tiểu Ngư ngẩng đầu: “Là quyết định muốn ra ngoài ăn sao?”
Chú An suy nghĩ một chút: “Không, chúng ta gọi đồ ăn ngoài về.”
Tiểu Ngư quả thực cảm thấy hết sức mệt mỏi, liền đáp một tiếng, hết sức nghe lời quay lại phòng, nằm xuống, vùi thân thể vào chiếc giường mềm mại, ôm gối đầu, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, xảy ra không ít chuyện kỳ quái.
Cô nằm mơ thấy, có một người đàn ông thân hình rất cao lớn, mặc trên người áo quần ở nhà, tay cầm cái xẻng, còn ưu nhã tôn quý đi tới như vậy, ngồi ở bên giường----
Cô nằm mơ thấy mình bị hôn.
Cái trán, mắt, chóp mũi, miệng...
Sau đó, cô nằm mơ thấy người đàn ông nhỏ giọng cảnh cáo: “Tốt nhất đừng để bản thiếu gia phát hiện em có người đàn ông khác, con cá nhỏ ngu ngốc này!”
“Tôi không ngốc...”
Cô mê sảng: “Anh mới là tên ngốc...”
Anh giống như cười, véo má cô, xách theo cái xẻng, đi ra ngoài.
@@@@@@
Khi bạn học Tiểu Ngư tỉnh lại, sắc trời đã tối.
Cô đi tới phòng ăn, hoàn toàn bị mấy chục món cao lương mỹ vị trên bàn làm cho chấn động----
Hoa văn kia, màu sắc kia, kiểu bày bàn trang nhã kia, cùng với cách trang trí món ăn.... Nhan Tiểu Ngư phải xoa mắt vài lần rồi đến xem, mới có thể xác nhận mình là đang ở biệt thự loài người, chứ không phải Thiên đường hay bàn ăn của quý tộc hoàng gia nào đó.
“Nhan tiểu thư, xin mời dùng cơm.”
Chú An nhắc nhở một tiếng, Nhan Tiểu Ngư mới phát hiện ra, cạnh chiếc bàn dài kia Thấu thiếu gia đã ngồi rồi, vừa dùng cơm vừa mở video hội nghị với nhân viên nhà Nam Cung.
Cô không dám quấy rầy, cẩn thận ngồi xuống, cầm dao nĩa lên, bắt đầu dùng bữa tối sang chảnh.
Không ngăn được sức hấp dẫn từ món ăn ngon, không cả chào hỏi với Thấu thiếu gia, Nhan Tiểu Ngư liền bắt đầu ăn. Một giây thức ăn được đưa vào miệng kia, cô lại lần nữa cảm thấy vô cùng hạnh phúc, mặc dù cực độ khắc chế, vẫn nhịn không được nheo nheo hai mắt hình trái tim, phát ra tiếng cảm khái nho nhỏ: “Ngon quá...”
Cách làm như thế, tinh xảo như vậy, cùng với mùi vị đặc biệt, cũng có thể xưng là bữa tối ngon nhất, hạnh phúc nhất, hoàn mỹ nhất cô được ăn từ trước tới nay.
Thấu thiếu gia đang mở video hội nghị ở bên kia, khóe miệng vẽ ra một đường cong.
Nhân viên đang xin phép sự kiện thí sinh tham gia ma túy ở Tam Giác Vàng xử trí thế nào đều bị kinh hãi---Thiếu Đương Gia, lại là người dịu dàng cười lên trong màn hình, quả thực gây chấn động lòng người, làm cho những người bị trói ở đằng sau có vài tên bị dọa đến ngất đi.
An Ngôn đứng phía sau không hiểu. Thấu thiếu gia của chúng ta có tài nấu nướng rất tuyệt, nhưng rất ít khi ra tay, tối nay ngài vừa trở lại liền làm một bàn thức ăn đắt tiền toàn cao lương mỹ vị, quả thực là khai toàn bộ hỏa lực luôn, rốt cuộc là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ?!
Từ phòng đi ra thì thấy chú An đang ngồi trên ghế sa lông đợi.
Ông thấy Tiểu Ngư mặc quần áo ở nhà thì cười nhắc nhở: “Nhan tiểu thư hôm nay bị kinh hãi rồi, tiếp tục trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi. Thiếu gia ra lệnh, bữa tối nay Nhan tiểu thư không cần chuẩn bị.”
Tiểu Ngư ngẩng đầu: “Là quyết định muốn ra ngoài ăn sao?”
Chú An suy nghĩ một chút: “Không, chúng ta gọi đồ ăn ngoài về.”
Tiểu Ngư quả thực cảm thấy hết sức mệt mỏi, liền đáp một tiếng, hết sức nghe lời quay lại phòng, nằm xuống, vùi thân thể vào chiếc giường mềm mại, ôm gối đầu, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, xảy ra không ít chuyện kỳ quái.
Cô nằm mơ thấy, có một người đàn ông thân hình rất cao lớn, mặc trên người áo quần ở nhà, tay cầm cái xẻng, còn ưu nhã tôn quý đi tới như vậy, ngồi ở bên giường----
Cô nằm mơ thấy mình bị hôn.
Cái trán, mắt, chóp mũi, miệng...
Sau đó, cô nằm mơ thấy người đàn ông nhỏ giọng cảnh cáo: “Tốt nhất đừng để bản thiếu gia phát hiện em có người đàn ông khác, con cá nhỏ ngu ngốc này!”
“Tôi không ngốc...”
Cô mê sảng: “Anh mới là tên ngốc...”
Anh giống như cười, véo má cô, xách theo cái xẻng, đi ra ngoài.
@@@@@@
Khi bạn học Tiểu Ngư tỉnh lại, sắc trời đã tối.
Cô đi tới phòng ăn, hoàn toàn bị mấy chục món cao lương mỹ vị trên bàn làm cho chấn động----
Hoa văn kia, màu sắc kia, kiểu bày bàn trang nhã kia, cùng với cách trang trí món ăn.... Nhan Tiểu Ngư phải xoa mắt vài lần rồi đến xem, mới có thể xác nhận mình là đang ở biệt thự loài người, chứ không phải Thiên đường hay bàn ăn của quý tộc hoàng gia nào đó.
“Nhan tiểu thư, xin mời dùng cơm.”
Chú An nhắc nhở một tiếng, Nhan Tiểu Ngư mới phát hiện ra, cạnh chiếc bàn dài kia Thấu thiếu gia đã ngồi rồi, vừa dùng cơm vừa mở video hội nghị với nhân viên nhà Nam Cung.
Cô không dám quấy rầy, cẩn thận ngồi xuống, cầm dao nĩa lên, bắt đầu dùng bữa tối sang chảnh.
Không ngăn được sức hấp dẫn từ món ăn ngon, không cả chào hỏi với Thấu thiếu gia, Nhan Tiểu Ngư liền bắt đầu ăn. Một giây thức ăn được đưa vào miệng kia, cô lại lần nữa cảm thấy vô cùng hạnh phúc, mặc dù cực độ khắc chế, vẫn nhịn không được nheo nheo hai mắt hình trái tim, phát ra tiếng cảm khái nho nhỏ: “Ngon quá...”
Cách làm như thế, tinh xảo như vậy, cùng với mùi vị đặc biệt, cũng có thể xưng là bữa tối ngon nhất, hạnh phúc nhất, hoàn mỹ nhất cô được ăn từ trước tới nay.
Thấu thiếu gia đang mở video hội nghị ở bên kia, khóe miệng vẽ ra một đường cong.
Nhân viên đang xin phép sự kiện thí sinh tham gia ma túy ở Tam Giác Vàng xử trí thế nào đều bị kinh hãi---Thiếu Đương Gia, lại là người dịu dàng cười lên trong màn hình, quả thực gây chấn động lòng người, làm cho những người bị trói ở đằng sau có vài tên bị dọa đến ngất đi.
An Ngôn đứng phía sau không hiểu. Thấu thiếu gia của chúng ta có tài nấu nướng rất tuyệt, nhưng rất ít khi ra tay, tối nay ngài vừa trở lại liền làm một bàn thức ăn đắt tiền toàn cao lương mỹ vị, quả thực là khai toàn bộ hỏa lực luôn, rốt cuộc là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.