Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này
Chương 161: Cô gái đầu gỗ
Thiển Mạc Mặc
18/10/2021
Nhan Tiểu Ngư ngạc nhiên nhìn điện thoại màu đen giống y hệt chiếc điện
thoại của chú An trong tay mình, vội nói: “ Vậy chiếc điện thoại này là
của ai?”
Không phải chứ, xin đừng nha, ngàn vạn lần mong là không phải nha....
“Là của thiếu gia ” chú An nói cười đáp, “Hai ngày nay mới vừa sáng chế ra điện thoại di động mới do Tiểu thư nhà Nam Cung sáng chế ra có đánh số riêng, cấu tạo, chức năng và hình dáng đều giống như nhau nếu không nhìn kĩ sẽ không phân biệt được, thiếu gia trước khi đi cũng mới bắt đầu đổi điện thoại này ....”
“tiểu thư nhà NAm Cung?” Nhan Tiểu Ngư như mất hồn hỏi lại chú An.
“là em gái của thiếu gia” , chú An cười hiền hòa “ Toàn bộ nhà Nam Cung đều coi như bảo bối, thiếu gia rất thương vô bé.”
A ——! Tiêu rồi....tiêu rồi.......toi cái mạng cô rồi....
Nhan Tiểu Ngư nghe được như sét đánh ngang tai lập tức tê liệt toàn thân ngã xuống ghế , trong đầu lởn vởn ‘ em gái thiếu gia, là bảo bối nhà Nam Cung.....nhưng mà những lời chị nói lúc nãy em sẽ chuyển đến cho anh trai....’ cứ lởn vởn trong đầu cô.
Vẻ mặt Nhan Tiểu Ngư đau thương cảm giác như mình sắp phải rời xa trần thế rồi. Trời ạ sao cô có thể xui xẻo như thế chứ, có ai cứu tôi...mau cứu tôi....
" Mợ ba!”
Tống Tình Thiên vừa ăn hết một chén bánh pudding cam xong, ngẩng đầu lên , vẻ mặt nghi ngờ hỏi : “ Lúc nãy có người kêu cháu có cuộc sống đầy đủ, cha mẹ hay cãi nhau lười quản không lo dạy dỗ, rảnh rỗi đến mốc meo nên hận thù đi trêu trọc người khác.”
Chú ba Nam Cung Ngọc vừa nghe Tống Tình Thiên nói như vậy lập tức xù lông, đứng dậy đập bàn giận kêu to: “Ai dám nói cháu gái ta như vậy , họ gì! Tên gì! Nhà ở đâu! nhà có mấy người! Chú mang người tới phanh thây cả nhà tên đó cho cháu.”
Tiểu Tình xinh đẹp, đáng yêu như vậy ai dám sỉ nhục con bé, Nam Cung Ngọc đầu đội trời chân đạp đất hắn sẽ quyết sống mái với kẻ đó.
Tình Thiên cắn muỗng, nghiêng đầu nhớ lại, “tên là gì nhỉ. . . . . . Đúng rồi, đầu gỗ, anh trai hay nhắc tới là cô gái đầu gỗ.”
Ách,thì ra là người của Cung Thấu tuơng lai có thể trở thành một thành viên của nhà Nam Cung đó, vẫn nên thận trọng suy nghĩ lại thì hơn.
Nam Cung Ngọc biết mình hơi lố xấu hổ tự động im lặng, sao ông ta không thể giống anh trai nói được là làm được, có cái đầu lạnh, quyết đoán, lãnh khốc dứt khoát chứ?
Huống chi là Thấu thiếu gia không dễ chọc, không nên đụng vào, không nên đụng vào.
Nam Cung Ngọc hoàn toàn lặng yên rồi, sợ Tiểu Tình hỏi nữa, lập tức quay đầu hướng người phụ nữ tóc vàng mắt xanh xinh đẹp đang ngồi bên cạnh : “ vợ à!! trưa nay muốn ăn gì để tôi xuống bếp chuẩn bị.”
Người được kêu là vợ kia chính là Roland Tuyết Vi, người đứng đầu đệ nhất gia tộc Mafia, Roland Tuyết Vi nãy giờ đang chăm chú xử lí chuyện gia tộc nghe được chồng mình gọi mình là vợ à thì quay đầu bình thản nhìn ông ta một cái, bình thản nói: “uh”
Chú Ba kích động, hoàn toàn không chú ý tới bọn thuộc hạ đang đứng sau lưng nhìn mình nhưng không dám bộc lộ cảm xúc gì , đứng dậy vui sướng đi nấu cơm trưa.
Nhìn bóng lưng Nam CUng Ngọc ,Tuyết Vi lại bắt đầu có chút bất đắc dĩ có chút buồn bực rồi.
Không phải chứ, xin đừng nha, ngàn vạn lần mong là không phải nha....
“Là của thiếu gia ” chú An nói cười đáp, “Hai ngày nay mới vừa sáng chế ra điện thoại di động mới do Tiểu thư nhà Nam Cung sáng chế ra có đánh số riêng, cấu tạo, chức năng và hình dáng đều giống như nhau nếu không nhìn kĩ sẽ không phân biệt được, thiếu gia trước khi đi cũng mới bắt đầu đổi điện thoại này ....”
“tiểu thư nhà NAm Cung?” Nhan Tiểu Ngư như mất hồn hỏi lại chú An.
“là em gái của thiếu gia” , chú An cười hiền hòa “ Toàn bộ nhà Nam Cung đều coi như bảo bối, thiếu gia rất thương vô bé.”
A ——! Tiêu rồi....tiêu rồi.......toi cái mạng cô rồi....
Nhan Tiểu Ngư nghe được như sét đánh ngang tai lập tức tê liệt toàn thân ngã xuống ghế , trong đầu lởn vởn ‘ em gái thiếu gia, là bảo bối nhà Nam Cung.....nhưng mà những lời chị nói lúc nãy em sẽ chuyển đến cho anh trai....’ cứ lởn vởn trong đầu cô.
Vẻ mặt Nhan Tiểu Ngư đau thương cảm giác như mình sắp phải rời xa trần thế rồi. Trời ạ sao cô có thể xui xẻo như thế chứ, có ai cứu tôi...mau cứu tôi....
" Mợ ba!”
Tống Tình Thiên vừa ăn hết một chén bánh pudding cam xong, ngẩng đầu lên , vẻ mặt nghi ngờ hỏi : “ Lúc nãy có người kêu cháu có cuộc sống đầy đủ, cha mẹ hay cãi nhau lười quản không lo dạy dỗ, rảnh rỗi đến mốc meo nên hận thù đi trêu trọc người khác.”
Chú ba Nam Cung Ngọc vừa nghe Tống Tình Thiên nói như vậy lập tức xù lông, đứng dậy đập bàn giận kêu to: “Ai dám nói cháu gái ta như vậy , họ gì! Tên gì! Nhà ở đâu! nhà có mấy người! Chú mang người tới phanh thây cả nhà tên đó cho cháu.”
Tiểu Tình xinh đẹp, đáng yêu như vậy ai dám sỉ nhục con bé, Nam Cung Ngọc đầu đội trời chân đạp đất hắn sẽ quyết sống mái với kẻ đó.
Tình Thiên cắn muỗng, nghiêng đầu nhớ lại, “tên là gì nhỉ. . . . . . Đúng rồi, đầu gỗ, anh trai hay nhắc tới là cô gái đầu gỗ.”
Ách,thì ra là người của Cung Thấu tuơng lai có thể trở thành một thành viên của nhà Nam Cung đó, vẫn nên thận trọng suy nghĩ lại thì hơn.
Nam Cung Ngọc biết mình hơi lố xấu hổ tự động im lặng, sao ông ta không thể giống anh trai nói được là làm được, có cái đầu lạnh, quyết đoán, lãnh khốc dứt khoát chứ?
Huống chi là Thấu thiếu gia không dễ chọc, không nên đụng vào, không nên đụng vào.
Nam Cung Ngọc hoàn toàn lặng yên rồi, sợ Tiểu Tình hỏi nữa, lập tức quay đầu hướng người phụ nữ tóc vàng mắt xanh xinh đẹp đang ngồi bên cạnh : “ vợ à!! trưa nay muốn ăn gì để tôi xuống bếp chuẩn bị.”
Người được kêu là vợ kia chính là Roland Tuyết Vi, người đứng đầu đệ nhất gia tộc Mafia, Roland Tuyết Vi nãy giờ đang chăm chú xử lí chuyện gia tộc nghe được chồng mình gọi mình là vợ à thì quay đầu bình thản nhìn ông ta một cái, bình thản nói: “uh”
Chú Ba kích động, hoàn toàn không chú ý tới bọn thuộc hạ đang đứng sau lưng nhìn mình nhưng không dám bộc lộ cảm xúc gì , đứng dậy vui sướng đi nấu cơm trưa.
Nhìn bóng lưng Nam CUng Ngọc ,Tuyết Vi lại bắt đầu có chút bất đắc dĩ có chút buồn bực rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.