Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này
Chương 226: Dám có một cái ưu điểm hay không
Thiển Mạc Mặc
19/10/2021
"Phòng ở lầu mấy?"
Tiểu Ngư thấy cửa thang máy khép lại thì vội vàng đi tới bên cạnh chỗ bấm số, quay đầu hỏi.
Thiếu gia nhìn cô một cái, không nhanh không chậm trả lời, "Vị tiểu thư này, em có thể không cần vội vàng biểu hiện sắc tâm của mình như vậy đâu."
Vị thiếu gia này, anh có thể không cần phát huy trình độ độc miệng cao nhất của anh như vậy đâu!
Tiểu Ngư lườm Nam Cung Thấu một cái, không tiếp tục tranh cãi với anh, dứt khoát quay mặt sang chỗ khác, tức giận trợn mắt nhìn mấy con số trên thang máy một trận, sau đó cô hừ nhẹ một tiếng, dùng yên lặng để bày tỏ sự khinh thường và phản kháng của mình ———
Nếu không phải do dáng dấp anh nhìn rất đẹp trai, cô lại mới thừa nhận anh là bạn trai thì căn bản cô sẽ không thèm phản ứng với anh!
Bình thường Nhan tiểu thư rất củi mục, lúc tức giận lực sát thương cũng không lớn, cho nên lúc ầm ĩ cũng lộ vẻ đặc biệt mềm mại thanh tú, lại bởi vì tướng mạo xuất sắc như một cô gái vị thành niên nên bất kỳ biểu lộ nào của cô khi tức giận, tất nhiên đều là đáng yêu.
Thiếu gia đứng ở chỗ sâu trong thang máy, nhìn gương mặt Nhan tiểu thư đầy hoài bão mà ấn phím qua loa, gương mặt còn có chút đỏ bừng thì khóe miệng anh không khỏi cong lên, trong đôi mắt cũng hiện ra ý cười.
Loại ngốc nghếch này, có gì đáng giá để anh yêu thích?
Câu trả lời nhất định là không có.
Có thể rất kỳ quái.
Chỉ là khi nhìn cô một cái như vậy, lại nghĩ đến hôm nay cô bỏ phòng bị và nói về người kia, còn có biểu tình cố gắng tranh thủ lý luận cùng anh mới vừa nãy, Thấu thiếu gia liền cảm giác hết sức thú vị, lại cực kỳ đáng yêu. Hơn nữa nhìn cô như vậy, anh liền cảm giác tâm tình mình thay đổi rất không tệ.
Quả thật rất kỳ quái.
Đinh, đến lầu hai.
Bởi vì Nhan tiểu thư tùy tiện bấm số cho nên trước cửa không có ai, sau khi đinh một tiếng, cửa lại khép lại.
Thang máy đóng cửa lại, bắt đầu đi lên lầu ba.
"Thang máy tự động sẽ đi đến lầu cuối", Lúc này Thấu thiếu gia đứng đối diện mấy con số trước Nhan tiểu thư ưu nhã nhắc nhở, "Tiêu Nhã đang ở phòng trên lầu ba, bây giờ đang là giờ cơm trưa, nếu như em may mắn, rất có thể đúng lúc đụng phải, tra án thất bại trong gang tấc."
Tra án, thất bại trong gang tấc... Lời nói thiếu gia vừa rơi xuống, thang máy liền đến lầu ba.
Tiểu Ngư mới vừa tiêu hóa lời Thấu thiếu gia nói thì liền thấy cửa thang máy mở ra, trước cửa có năm sáu người đang đứng.
So sánh với mấy người đàn ông phía trước mà nói, người đang đứng ở phía sau với dáng người thon nhỏ bị ngăn trở tầm mắt chính xác là Tiêu Nhã.
Cửa thang máy hoàn toàn mở ra, mấy người đó chen chúc đi vào.
Tiêu Nhã cũng vào theo, nhưng luôn cúi đầu xuống, đến khi tiến vào thang máy mới theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ ấn số ———
Chính là chỗ Tiểu Ngư đang đứng.
Nhan Tiểu Ngư đã gặp Tiêu Nhã, nếu lúc này nếu để cho cô ta thấy mình, tất nhiên sẽ nổi lên nghi ngờ, bứt dây động rừng; có điều, Tiêu Nhã lại không biết Nam Cung Thấu. . .
Tiểu Ngư thấy cửa thang máy khép lại thì vội vàng đi tới bên cạnh chỗ bấm số, quay đầu hỏi.
Thiếu gia nhìn cô một cái, không nhanh không chậm trả lời, "Vị tiểu thư này, em có thể không cần vội vàng biểu hiện sắc tâm của mình như vậy đâu."
Vị thiếu gia này, anh có thể không cần phát huy trình độ độc miệng cao nhất của anh như vậy đâu!
Tiểu Ngư lườm Nam Cung Thấu một cái, không tiếp tục tranh cãi với anh, dứt khoát quay mặt sang chỗ khác, tức giận trợn mắt nhìn mấy con số trên thang máy một trận, sau đó cô hừ nhẹ một tiếng, dùng yên lặng để bày tỏ sự khinh thường và phản kháng của mình ———
Nếu không phải do dáng dấp anh nhìn rất đẹp trai, cô lại mới thừa nhận anh là bạn trai thì căn bản cô sẽ không thèm phản ứng với anh!
Bình thường Nhan tiểu thư rất củi mục, lúc tức giận lực sát thương cũng không lớn, cho nên lúc ầm ĩ cũng lộ vẻ đặc biệt mềm mại thanh tú, lại bởi vì tướng mạo xuất sắc như một cô gái vị thành niên nên bất kỳ biểu lộ nào của cô khi tức giận, tất nhiên đều là đáng yêu.
Thiếu gia đứng ở chỗ sâu trong thang máy, nhìn gương mặt Nhan tiểu thư đầy hoài bão mà ấn phím qua loa, gương mặt còn có chút đỏ bừng thì khóe miệng anh không khỏi cong lên, trong đôi mắt cũng hiện ra ý cười.
Loại ngốc nghếch này, có gì đáng giá để anh yêu thích?
Câu trả lời nhất định là không có.
Có thể rất kỳ quái.
Chỉ là khi nhìn cô một cái như vậy, lại nghĩ đến hôm nay cô bỏ phòng bị và nói về người kia, còn có biểu tình cố gắng tranh thủ lý luận cùng anh mới vừa nãy, Thấu thiếu gia liền cảm giác hết sức thú vị, lại cực kỳ đáng yêu. Hơn nữa nhìn cô như vậy, anh liền cảm giác tâm tình mình thay đổi rất không tệ.
Quả thật rất kỳ quái.
Đinh, đến lầu hai.
Bởi vì Nhan tiểu thư tùy tiện bấm số cho nên trước cửa không có ai, sau khi đinh một tiếng, cửa lại khép lại.
Thang máy đóng cửa lại, bắt đầu đi lên lầu ba.
"Thang máy tự động sẽ đi đến lầu cuối", Lúc này Thấu thiếu gia đứng đối diện mấy con số trước Nhan tiểu thư ưu nhã nhắc nhở, "Tiêu Nhã đang ở phòng trên lầu ba, bây giờ đang là giờ cơm trưa, nếu như em may mắn, rất có thể đúng lúc đụng phải, tra án thất bại trong gang tấc."
Tra án, thất bại trong gang tấc... Lời nói thiếu gia vừa rơi xuống, thang máy liền đến lầu ba.
Tiểu Ngư mới vừa tiêu hóa lời Thấu thiếu gia nói thì liền thấy cửa thang máy mở ra, trước cửa có năm sáu người đang đứng.
So sánh với mấy người đàn ông phía trước mà nói, người đang đứng ở phía sau với dáng người thon nhỏ bị ngăn trở tầm mắt chính xác là Tiêu Nhã.
Cửa thang máy hoàn toàn mở ra, mấy người đó chen chúc đi vào.
Tiêu Nhã cũng vào theo, nhưng luôn cúi đầu xuống, đến khi tiến vào thang máy mới theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ ấn số ———
Chính là chỗ Tiểu Ngư đang đứng.
Nhan Tiểu Ngư đã gặp Tiêu Nhã, nếu lúc này nếu để cho cô ta thấy mình, tất nhiên sẽ nổi lên nghi ngờ, bứt dây động rừng; có điều, Tiêu Nhã lại không biết Nam Cung Thấu. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.