Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này
Chương 220: Dùng sợ hãi bảo vệ mình, thông minh mà không để lộ 3
Thiển Mạc Mặc
19/10/2021
"Tiêu hủy cô nhi viện, sửa đổi hồ sơ, từ trước đến giờ luôn che
giấu khả năng đánh cận chiến xuất sắc và năng lực giết người, thế lực cứu cô ở tầng hầm dưới đất..."
Nam Cung Thấu chậm rãi nói ra những chữ này, hơi ngừng lại.
Nhưng cũng đủ để làm Nhan Tiểu Ngư cứng người, ngẩng mặt lên.
"Còn nữa, mới vừa rồi Giang Phàm ở cục cảnh sát nhắc đến một người đàn ông... Trong lòng mỗi người đều có, không cách nào thay đổi được. Cô có quyền giữ bí mật rất nhiều chuyện, cô không muốn nói, tôi cũng có thể không hỏi, nhưng Nhan Tiểu Ngư, có một chuyện tôi muốn nói rõ ràng nói cho cô biết. Nơi này của cô."
Nam Cung Thấu giơ tay lên, chỉ vào ngực cô, đó vị trí tim cô đang đập, "Phải là của bổn thiếu gia, một điểm này không có bất kỳ thương lượng nào, hiểu không?"
Lời nói của anh, không hề giống như ra lệnh.
Ngược lại, giọng rất nhạt.
Nhưng lại đủ để cho Nhan Tiểu Ngư sững sốt, ngẩng đầu lên, mắt không hề chớp một cái, thất thần nhìn anh.
Bởi vì từ trước đến giờ, anh cái gì cũng biết...
Tuổi thơ mơ hồ kia, tình trạng thương tích không giải thích được của cô, Thạch Đầu của tổ chức quốc tế chống khủng bố bảo vệ cô, còn có cô sẽ trong lúc mơ hồ mà dùng kỹ năng đánh cận chiến để gϊếŧ người... Cô cho là trong khoảng thời gian mình ở Nam Cung biệt thự luôn giấu giếm rất tốt. Ít nhất, chuyện cô không thể giải thích rõ ràng bản thân mình sẽ không có bất kỳ người nào biết.
Nhưng cô không nghĩ tới, từ đầu tới cuối cô luôn một mực che giấu cả người đầy bí mật như vậy, thế nhưng đã sớm phơi bày hoàn toàn ở trước mặt anh, không giữ lại chút nào.
Chắc hẳn anh cũng đã nhìn thấy những tấm hình kia ——— vết thương khắp người, cả người là máu, thậm chí là làm người khác sợ hãi và buồn nôn. Mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, trong mộng cô thấy mình như vậy thì cô luôn trong trạng thái kinh hãi đến mức tim đập mạnh và loạn nhịp, phải mất một lúc sau mới có thể bình phục lại tâm tình.
Càng có lẽ đây chính là nguyên nhân Nam Cung Thấu điều tra cô.
Cô biết rõ điều tra sẽ không có kết quả, bởi vì thật là ngay cả Thạch Đầu đội cô đi điều tra người trong cuộc, kết quả, đều là số không ———
Nhưng mà một người quái dị như cô, ngay cả bản thân cô còn hoài nghi chính mình thì tại sao anh còn đối đãi với cô như vậy?
Có phải anh đã biết được tất cả nhưng cho tới bây giờ đều không nhắc tới, mà vẫn như cũ không thay đổi dùng những phương thức làm người ta dở khóc dở cười nhưng lại ẩn chứa ấm áp đợi cô như vậy, bản thân cô chính là một sự tin tưởng sao?
Trong lòng Tiểu Ngư run lên, ngay cả cái còng đang khóa ở tay cũng bắt đầu có chút run rẩy.
Mu bàn tay cô nóng lên, có một bàn tay rộng lớn đặt lên.
Tiểu Ngư thấy Nam Cung Thấu nắm tay truyền sự ấm áp để cô bình phục tâm trạng khẩn trương của mình, cô nhìn hai bàn tay của hai người đang đặt lên nhau, trong một cái chớp mắt dường như cô cảm thấy độ cong của hai bàn tay là hoàn toàn phù hợp, giống như trời sinh một đôi.
Ngay cả một khắc hai tay cô bắt đầu run rẩy, anh cũng có thể tới kịp thời, thật giống như mọi thứ liên quan tới Nhan Tiểu Ngư, Nam Cung Thấu đều rõ ràng, đều vô cùng quen thuộc...
"Tại sao?" Tiểu Ngư không hiểu lẩm bẩm, "Tại sao, là tôi?"
Trong muôn vàn người trên thế giới này, Nam Cung Thấu, tại sao phải vừa ý một người tầm thường như cô?
"Có lẽ kiếp trước bổn thiếu gia thiếu nợ cô", Lúc Nam Cung Thấu trả lời, khóe môi có một độ cong nhàn nhạt thật ấm áp, "Cũng có lẽ, bầu trời của cô chính là tôi."
Nam Cung Thấu chậm rãi nói ra những chữ này, hơi ngừng lại.
Nhưng cũng đủ để làm Nhan Tiểu Ngư cứng người, ngẩng mặt lên.
"Còn nữa, mới vừa rồi Giang Phàm ở cục cảnh sát nhắc đến một người đàn ông... Trong lòng mỗi người đều có, không cách nào thay đổi được. Cô có quyền giữ bí mật rất nhiều chuyện, cô không muốn nói, tôi cũng có thể không hỏi, nhưng Nhan Tiểu Ngư, có một chuyện tôi muốn nói rõ ràng nói cho cô biết. Nơi này của cô."
Nam Cung Thấu giơ tay lên, chỉ vào ngực cô, đó vị trí tim cô đang đập, "Phải là của bổn thiếu gia, một điểm này không có bất kỳ thương lượng nào, hiểu không?"
Lời nói của anh, không hề giống như ra lệnh.
Ngược lại, giọng rất nhạt.
Nhưng lại đủ để cho Nhan Tiểu Ngư sững sốt, ngẩng đầu lên, mắt không hề chớp một cái, thất thần nhìn anh.
Bởi vì từ trước đến giờ, anh cái gì cũng biết...
Tuổi thơ mơ hồ kia, tình trạng thương tích không giải thích được của cô, Thạch Đầu của tổ chức quốc tế chống khủng bố bảo vệ cô, còn có cô sẽ trong lúc mơ hồ mà dùng kỹ năng đánh cận chiến để gϊếŧ người... Cô cho là trong khoảng thời gian mình ở Nam Cung biệt thự luôn giấu giếm rất tốt. Ít nhất, chuyện cô không thể giải thích rõ ràng bản thân mình sẽ không có bất kỳ người nào biết.
Nhưng cô không nghĩ tới, từ đầu tới cuối cô luôn một mực che giấu cả người đầy bí mật như vậy, thế nhưng đã sớm phơi bày hoàn toàn ở trước mặt anh, không giữ lại chút nào.
Chắc hẳn anh cũng đã nhìn thấy những tấm hình kia ——— vết thương khắp người, cả người là máu, thậm chí là làm người khác sợ hãi và buồn nôn. Mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, trong mộng cô thấy mình như vậy thì cô luôn trong trạng thái kinh hãi đến mức tim đập mạnh và loạn nhịp, phải mất một lúc sau mới có thể bình phục lại tâm tình.
Càng có lẽ đây chính là nguyên nhân Nam Cung Thấu điều tra cô.
Cô biết rõ điều tra sẽ không có kết quả, bởi vì thật là ngay cả Thạch Đầu đội cô đi điều tra người trong cuộc, kết quả, đều là số không ———
Nhưng mà một người quái dị như cô, ngay cả bản thân cô còn hoài nghi chính mình thì tại sao anh còn đối đãi với cô như vậy?
Có phải anh đã biết được tất cả nhưng cho tới bây giờ đều không nhắc tới, mà vẫn như cũ không thay đổi dùng những phương thức làm người ta dở khóc dở cười nhưng lại ẩn chứa ấm áp đợi cô như vậy, bản thân cô chính là một sự tin tưởng sao?
Trong lòng Tiểu Ngư run lên, ngay cả cái còng đang khóa ở tay cũng bắt đầu có chút run rẩy.
Mu bàn tay cô nóng lên, có một bàn tay rộng lớn đặt lên.
Tiểu Ngư thấy Nam Cung Thấu nắm tay truyền sự ấm áp để cô bình phục tâm trạng khẩn trương của mình, cô nhìn hai bàn tay của hai người đang đặt lên nhau, trong một cái chớp mắt dường như cô cảm thấy độ cong của hai bàn tay là hoàn toàn phù hợp, giống như trời sinh một đôi.
Ngay cả một khắc hai tay cô bắt đầu run rẩy, anh cũng có thể tới kịp thời, thật giống như mọi thứ liên quan tới Nhan Tiểu Ngư, Nam Cung Thấu đều rõ ràng, đều vô cùng quen thuộc...
"Tại sao?" Tiểu Ngư không hiểu lẩm bẩm, "Tại sao, là tôi?"
Trong muôn vàn người trên thế giới này, Nam Cung Thấu, tại sao phải vừa ý một người tầm thường như cô?
"Có lẽ kiếp trước bổn thiếu gia thiếu nợ cô", Lúc Nam Cung Thấu trả lời, khóe môi có một độ cong nhàn nhạt thật ấm áp, "Cũng có lẽ, bầu trời của cô chính là tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.