Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này
Chương 202: Thấu thiếu gia lại quên uống thuốc nữa rồi…
Thiển Mạc Mặc
19/10/2021
Cơ thể Tiểu Ngư cứng đờ, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, đôi môi căng thẳng cũng bắt đầu run rẩy.
“Ngài Nam Cung, anh đã từng nói sẽ không ép buộc tôi..….” Ngăn cản, cố gắng ngăn cản, “Hai chúng ta không thể như vậy được.”
Nam Cung Thấu nhìn cô, mặt mày thâm trầm, “Lý do.”
“Gần đây, sống chung với ngài Nam Cung, đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng khiến tôi càng hiểu hơn về sự khác nhau giữa mình và ngài Nam Cung”, vào thời điểm quan trọng, Nhan Tiểu Ngư luôn có thể tìm lại được lý trí của mình, cô chân thành giải thích, “Tôi là một người bình thường, rất bình thường rất bình thường. Ta và ngài Nam Cung, vốn là người của hai thế giới. Tôi không có tư cách chơi cùng với thiếu gia ngài như vậy, tôi chỉ muốn để lại thứ quý báu và đẹp nhất cho chồng tương lai của tôi, nếu như trong lòng của ngài Nam Cung không có ý muốn chịu trách nhiệm……...”
“Cô muốn tôi chịu trách nhiệm?” Anh đột nhiên ngắt lời cô, hừ nhẹ, con ngươi như Diệu Thạch thêm phần châm chọc.
Trong lòng Tiểu Ngư đột nhiên trầm xuống, thiện cảm và sự yêu thích mấy ngày nay đối với Nam Cung Thấu trong chớp mắt lặng đi rất nhiều.
Yêu đương, kết hôn, sinh con, sống chung, cùng nhau già đi……. Đây là yêu cầu cơ bản của cô đối với đối tượng lý tưởng, cho dù Nam Cung Thấu quyến rũ bao nhiêu, hay cho dù những ngày gần đây cô thường nằm mơ thấy Nam Cung Thấu nhiều bao nhiêu, nhưng thật ra cô vẫn luôn đề phòng, cũng coi đây là giới hạn thấp nhất, cô không phải là loại phụ nữ có thể cầm được thì bỏ xuống được, có thể lãng phí cuộc sống.
Nam Cung Thấu là một nhân vật hàng đầu trong thế giới ngầm, vốn là người khác một trời một vực với cô, bây giờ cô nghĩ, e rằng nó cũng không khác nhiều so với những gì cô đã tưởng tượng. Dạo chơi nhân gi¬an, thưởng thức thanh sắc, e rằng đối với anh mà nói, từ lâu đã là chuyện thường như cơm bữa, mà chẳng biết tại sao lại khiến cho anh có hứng thú với mình, có lẽ trong chớp mắt sẽ biến mất, biến mất vô cùng nhanh.
Tình cảm như vậy, loại người bình thường như cô, làm sao chơi nổi?
“Tôi muốn. . . . . .”
Cô do dự thì thầm, lại đột nhiên bị anh ngắt lời, “Phải chịu trách nhiệm sao? Được.”
Chịu trách nhiệm sao?
Được.
“A?” Tiểu Ngư nghi ngờ có lẽ mình nghe nhầm rồi, mờ mịt nhìn anh, sắc mặt không hiểu ra sao.
“Người ban đầu vô lễ với bản thiếu gia là cô” , thiếu gia lạnh lùng lên tiếng, gọi hồn cô về, “Tôi sớm đã nói rồi, người nên chịu trách nhiệm là cô, cô Nhan.”
“……… Sao cơ!”
Hoàn toàn không hiểu! Rốt cuộc người này đang nói cái gì? Vô lễ? Là chuyện lần đó tay không cẩn thận nắm cái đó sao? Đó vốn là chuyện ngoài ý muốn a. . . . . .
Ý định ban đầu của Nhan tiểu thư là khuyên ngăn, bây giờ hoàn toàn lờ mờ không hiểu gì cả, đầu cô nhất thời không thể suy nghĩ được gì, thấp giọng hỏi một cách khó hiểu: “Anh…………. Anh. . . . . . Có ý gì. . . . . .”
“Nếu cô đã nhắc nhở như vậy rồi, được, nói cho cô biết”, Thấu thiếu gia nói ít, nắm lấy khuôn mặt của cô, ra lệnh, “Tôi Nam Cung Thấu, sẽ chịu trách nhiệm với tương lai của Nhan tiểu thư.”
Đối với tương lai của cô, chịu trách nhiệm………… Chịu trách nhiệm?
Việc không có ý nghĩa gì? Cầu hôn? Tỏ tình? Hay là do Thấu đại thiếu gia lại quên uống thuốc rồi………..
Huống chi, không phải đàn ông đều rất sợ bị trói buộc sao, đặc biệt là loại người đàn ông vô cùng giàu có thích chơi trò chơi nhân gian như anh, căn bản là không thể nào bằng lòng muốn cùng tương lai với mình đơn giản như vậy a! Cái này, tình tiết của vở kịch này phát triển hoàn toàn ngoài ý trời a, tác giả rốt cuộc đang làm cái quái gì a……..
“Ngài Nam Cung, anh đã từng nói sẽ không ép buộc tôi..….” Ngăn cản, cố gắng ngăn cản, “Hai chúng ta không thể như vậy được.”
Nam Cung Thấu nhìn cô, mặt mày thâm trầm, “Lý do.”
“Gần đây, sống chung với ngài Nam Cung, đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng khiến tôi càng hiểu hơn về sự khác nhau giữa mình và ngài Nam Cung”, vào thời điểm quan trọng, Nhan Tiểu Ngư luôn có thể tìm lại được lý trí của mình, cô chân thành giải thích, “Tôi là một người bình thường, rất bình thường rất bình thường. Ta và ngài Nam Cung, vốn là người của hai thế giới. Tôi không có tư cách chơi cùng với thiếu gia ngài như vậy, tôi chỉ muốn để lại thứ quý báu và đẹp nhất cho chồng tương lai của tôi, nếu như trong lòng của ngài Nam Cung không có ý muốn chịu trách nhiệm……...”
“Cô muốn tôi chịu trách nhiệm?” Anh đột nhiên ngắt lời cô, hừ nhẹ, con ngươi như Diệu Thạch thêm phần châm chọc.
Trong lòng Tiểu Ngư đột nhiên trầm xuống, thiện cảm và sự yêu thích mấy ngày nay đối với Nam Cung Thấu trong chớp mắt lặng đi rất nhiều.
Yêu đương, kết hôn, sinh con, sống chung, cùng nhau già đi……. Đây là yêu cầu cơ bản của cô đối với đối tượng lý tưởng, cho dù Nam Cung Thấu quyến rũ bao nhiêu, hay cho dù những ngày gần đây cô thường nằm mơ thấy Nam Cung Thấu nhiều bao nhiêu, nhưng thật ra cô vẫn luôn đề phòng, cũng coi đây là giới hạn thấp nhất, cô không phải là loại phụ nữ có thể cầm được thì bỏ xuống được, có thể lãng phí cuộc sống.
Nam Cung Thấu là một nhân vật hàng đầu trong thế giới ngầm, vốn là người khác một trời một vực với cô, bây giờ cô nghĩ, e rằng nó cũng không khác nhiều so với những gì cô đã tưởng tượng. Dạo chơi nhân gi¬an, thưởng thức thanh sắc, e rằng đối với anh mà nói, từ lâu đã là chuyện thường như cơm bữa, mà chẳng biết tại sao lại khiến cho anh có hứng thú với mình, có lẽ trong chớp mắt sẽ biến mất, biến mất vô cùng nhanh.
Tình cảm như vậy, loại người bình thường như cô, làm sao chơi nổi?
“Tôi muốn. . . . . .”
Cô do dự thì thầm, lại đột nhiên bị anh ngắt lời, “Phải chịu trách nhiệm sao? Được.”
Chịu trách nhiệm sao?
Được.
“A?” Tiểu Ngư nghi ngờ có lẽ mình nghe nhầm rồi, mờ mịt nhìn anh, sắc mặt không hiểu ra sao.
“Người ban đầu vô lễ với bản thiếu gia là cô” , thiếu gia lạnh lùng lên tiếng, gọi hồn cô về, “Tôi sớm đã nói rồi, người nên chịu trách nhiệm là cô, cô Nhan.”
“……… Sao cơ!”
Hoàn toàn không hiểu! Rốt cuộc người này đang nói cái gì? Vô lễ? Là chuyện lần đó tay không cẩn thận nắm cái đó sao? Đó vốn là chuyện ngoài ý muốn a. . . . . .
Ý định ban đầu của Nhan tiểu thư là khuyên ngăn, bây giờ hoàn toàn lờ mờ không hiểu gì cả, đầu cô nhất thời không thể suy nghĩ được gì, thấp giọng hỏi một cách khó hiểu: “Anh…………. Anh. . . . . . Có ý gì. . . . . .”
“Nếu cô đã nhắc nhở như vậy rồi, được, nói cho cô biết”, Thấu thiếu gia nói ít, nắm lấy khuôn mặt của cô, ra lệnh, “Tôi Nam Cung Thấu, sẽ chịu trách nhiệm với tương lai của Nhan tiểu thư.”
Đối với tương lai của cô, chịu trách nhiệm………… Chịu trách nhiệm?
Việc không có ý nghĩa gì? Cầu hôn? Tỏ tình? Hay là do Thấu đại thiếu gia lại quên uống thuốc rồi………..
Huống chi, không phải đàn ông đều rất sợ bị trói buộc sao, đặc biệt là loại người đàn ông vô cùng giàu có thích chơi trò chơi nhân gian như anh, căn bản là không thể nào bằng lòng muốn cùng tương lai với mình đơn giản như vậy a! Cái này, tình tiết của vở kịch này phát triển hoàn toàn ngoài ý trời a, tác giả rốt cuộc đang làm cái quái gì a……..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.