Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này
Chương 138: Từng mơ thấy xe chấn với tôi sao?
Thiển Mạc Mặc
18/10/2021
Lông mày Khấu thiếu gia càng nhíu chặt lại, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại
thành hình chữ xuyên (川), cuối cùng thành một đường thẳng.
Tiểu Ngư ngu ngốc này, ở bên cạnh Tiểu Lãng một thời gian, trái lại có tiền đồ, biết nóng giận rồi.
Anh cũng không nói gì thêm, trực tiếp giơ tay lên, thân thể cao lớn nghiêng đi, một bàn tay duỗi về phía cô, vươn thẳng về phía bộ ngực 34B của Tiểu Ngư tìm kiếm - -
“A - -! A a a - -!”
Cô kêu lên, cô vùng vẫy, cô giơ tay lên hất tay anh ra, cô phẫn nộ muốn đánh cái tay heo của anh, “Anh làm gì đó! Anh đừng đụng vào tôi! Tôi sẽ không khuất phục! Tôi sẽ không để anh ép buộc chơi xe chấn ở đây! A a a a anh cút ngay…”
“Ông xã, hình như em nghe thấy hai chữ ép buộc, từ trước đến nay Boss mới của chúng ta không thích ép buộc người khác, chẳng lẽ em nghe lầm rồi sao?”
“Bà xã, trước đây Boss mới của chúng ta còn có vẻ mặt non nớt ngồi trên đùi em nghịch súng, thời gian không thể quay trở lại được, đừng hoài nghi chính mình, nói cho em biết, thực ra ngoại trừ hai chữ ép buộc, anh còn nghe thấy hai chữ xe chấn.”
“A… ~~~”
Tiếng nam nữ cùng cảm khái, “Xem ra chúng ta tới quá sớm, quấy rầy chuyện tốt của thiếu gia nào đó rồi!”
Khi Tiểu Ngư kích động gào thét, không hiểu sao bên trong xe truyền đến lời nói chế nhạo.
Có phụ nữ, có đàn ông, giọng nói của hai người này đối với Tiểu Ngư mà nói, đều vô cùng xa lạ.
“Thấu đại thiếu gia à, không phải anh nói sau khi chúng tôi xuống máy bay thì trực tiếp đi tìm anh nhận nhiệm vụ sao? Hơn nữa chúng tôi khổ cực tìm kiếm vị trí của anh đợi anh giao nhiệm vụ, bây giờ đều đã ở gần núi Thanh Dương đợi hơn một tiếng, Boss à, từ trước đến giờ anh ra lệnh cũng không dây dưa, lần này cần chúng tôi đợi một thời gian, thật sự là lâu lắm, muốn thêm phí nhiệm vụ nữa!”
Giọng nữ lại vang lên bên trong xe, cuối cùng Tiểu Ngư lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh bên trong xe, khẩn trương nói: “Ai đang nói chuyện, ở đâu, trốn đâu thế?”
Tế bào đơn ngu ngốc này!
Dù Thấu thiếu gia bình tĩnh, cũng không nhịn được không nói gì lườm cô.
Anh giơ tay, không để cô phản kháng duỗi về phía vị trí ngực phải của cô, tháo một vật phẩm hình vuông có kích cỡ bằng một cái móng tay xuống, cầm trong tay nói: “Ngại quá, việc riêng trì hoãn.”
“Boss, tin tức và thời gian vô cùng quan trọng đối với chúng tôi, dựa theo quy củ chúng tôi sẽ sắp xếp cấp bậc, trễ một phút đều có thể yêu cầu thêm phí nhiệm vụ gấp đôi.” Giọng nữ cười hì hì, “Boss ủy thác nhiệm vụ, chắc chắn coi trọng chữ tín nhất đúng không? Không cần tốn kém như vậy, anh cũng biết rồi đó, Miêu nhi Tiểu Lam thích làm ầm ĩ, rất dễ ở ngấy nhà cũ…”
“Miêu Nhi” Giọng nam thở dài cắt ngang, khuyên nhủ: “Đều là người nhà cả, sao lại nói như vậy. Cho dù boss có biệt thự hơn một ngàn vạn ở New Zealand vào mười mấy năm trước, từ lúc tám tuổi lừa gạt tống tiền nhà Nam Cung lấy được nhưng không dùng, vẫn bỏ hoang nơi đó, chúng ta cũng không thể thất lễ nói ra những lời như vậy được, Miêu nhi Tiểu Lam thích làm ầm ĩ, kết quả chỉ là thích khóc có bệnh tham sống, rời nhà trốn đi làm anh lo lắng em lấy nước mắt rửa mặt mà thôi, chúng mình đều quen rồi không phải sao? Những lời như vậy, sau này đừng nói nữa.”
Giọng nam bình thản, ôn hòa, trong lời nói giống như có thể cảm nhận được trên mặt anh ta mang theo ba phần ý cười, nhưng giọng điệu này, còn có mục đích trong lời nói, chỉ có thể dùng hai chữ để tổng kết - - âm hiểm, vô sỉ.
Tiểu Ngư ngu ngốc này, ở bên cạnh Tiểu Lãng một thời gian, trái lại có tiền đồ, biết nóng giận rồi.
Anh cũng không nói gì thêm, trực tiếp giơ tay lên, thân thể cao lớn nghiêng đi, một bàn tay duỗi về phía cô, vươn thẳng về phía bộ ngực 34B của Tiểu Ngư tìm kiếm - -
“A - -! A a a - -!”
Cô kêu lên, cô vùng vẫy, cô giơ tay lên hất tay anh ra, cô phẫn nộ muốn đánh cái tay heo của anh, “Anh làm gì đó! Anh đừng đụng vào tôi! Tôi sẽ không khuất phục! Tôi sẽ không để anh ép buộc chơi xe chấn ở đây! A a a a anh cút ngay…”
“Ông xã, hình như em nghe thấy hai chữ ép buộc, từ trước đến nay Boss mới của chúng ta không thích ép buộc người khác, chẳng lẽ em nghe lầm rồi sao?”
“Bà xã, trước đây Boss mới của chúng ta còn có vẻ mặt non nớt ngồi trên đùi em nghịch súng, thời gian không thể quay trở lại được, đừng hoài nghi chính mình, nói cho em biết, thực ra ngoại trừ hai chữ ép buộc, anh còn nghe thấy hai chữ xe chấn.”
“A… ~~~”
Tiếng nam nữ cùng cảm khái, “Xem ra chúng ta tới quá sớm, quấy rầy chuyện tốt của thiếu gia nào đó rồi!”
Khi Tiểu Ngư kích động gào thét, không hiểu sao bên trong xe truyền đến lời nói chế nhạo.
Có phụ nữ, có đàn ông, giọng nói của hai người này đối với Tiểu Ngư mà nói, đều vô cùng xa lạ.
“Thấu đại thiếu gia à, không phải anh nói sau khi chúng tôi xuống máy bay thì trực tiếp đi tìm anh nhận nhiệm vụ sao? Hơn nữa chúng tôi khổ cực tìm kiếm vị trí của anh đợi anh giao nhiệm vụ, bây giờ đều đã ở gần núi Thanh Dương đợi hơn một tiếng, Boss à, từ trước đến giờ anh ra lệnh cũng không dây dưa, lần này cần chúng tôi đợi một thời gian, thật sự là lâu lắm, muốn thêm phí nhiệm vụ nữa!”
Giọng nữ lại vang lên bên trong xe, cuối cùng Tiểu Ngư lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh bên trong xe, khẩn trương nói: “Ai đang nói chuyện, ở đâu, trốn đâu thế?”
Tế bào đơn ngu ngốc này!
Dù Thấu thiếu gia bình tĩnh, cũng không nhịn được không nói gì lườm cô.
Anh giơ tay, không để cô phản kháng duỗi về phía vị trí ngực phải của cô, tháo một vật phẩm hình vuông có kích cỡ bằng một cái móng tay xuống, cầm trong tay nói: “Ngại quá, việc riêng trì hoãn.”
“Boss, tin tức và thời gian vô cùng quan trọng đối với chúng tôi, dựa theo quy củ chúng tôi sẽ sắp xếp cấp bậc, trễ một phút đều có thể yêu cầu thêm phí nhiệm vụ gấp đôi.” Giọng nữ cười hì hì, “Boss ủy thác nhiệm vụ, chắc chắn coi trọng chữ tín nhất đúng không? Không cần tốn kém như vậy, anh cũng biết rồi đó, Miêu nhi Tiểu Lam thích làm ầm ĩ, rất dễ ở ngấy nhà cũ…”
“Miêu Nhi” Giọng nam thở dài cắt ngang, khuyên nhủ: “Đều là người nhà cả, sao lại nói như vậy. Cho dù boss có biệt thự hơn một ngàn vạn ở New Zealand vào mười mấy năm trước, từ lúc tám tuổi lừa gạt tống tiền nhà Nam Cung lấy được nhưng không dùng, vẫn bỏ hoang nơi đó, chúng ta cũng không thể thất lễ nói ra những lời như vậy được, Miêu nhi Tiểu Lam thích làm ầm ĩ, kết quả chỉ là thích khóc có bệnh tham sống, rời nhà trốn đi làm anh lo lắng em lấy nước mắt rửa mặt mà thôi, chúng mình đều quen rồi không phải sao? Những lời như vậy, sau này đừng nói nữa.”
Giọng nam bình thản, ôn hòa, trong lời nói giống như có thể cảm nhận được trên mặt anh ta mang theo ba phần ý cười, nhưng giọng điệu này, còn có mục đích trong lời nói, chỉ có thể dùng hai chữ để tổng kết - - âm hiểm, vô sỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.