Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!
Chương 103: Cái giá phải trả
An Thư Mạn*
01/02/2023
Sáng sớm mẹ con Diệp Noãn đã chuẩn bị tươm tất cùng nhau xuống nhà đã thấy một chiếc xe màu đen đợi sẵn. Cánh cửa xe mở ra, Thời Lục bước xuống mở cửa cho hai mẹ con vào trong.
“Bên phiên toà sắp xếp xong hết chưa?”
Thời Lục rất cung kính trả lời:
“Nam Tư đã sắp xếp xong hết rồi, bây giờ chỉ cần chúng ta đến đó nghe phán quyết!”
“Ừm, lái xe đi!"
Không khí phiên tòa bao trùm là sự yên lặng đến ngột ngạt. Tư Ngụy Minh bị cảnh sát áp giải lên trên. Đầu tóc ông ta bù xù, quần áo thì xốc xếch khác xa dáng vẻ mặc vest uy quyền cao ngạo mà người khác thường thấy. Đây chỉ là bước khởi đầu cho phần đời tối tăm của ông ta.
Kết quả phiên tòa đương nhiên thuận theo sự sắp xếp trước đây mà Diệp Noãn đã văng sẵn. Tư Ngụy Minh được phán xét tù chung thân khiến những người quan tâm đến chuyện này đến đây đều sôi nổi thảo luận. Tư Ngụy Minh làm nhiều việc ác như thế mà không bị tử hình quả là một phán quyết không thỏa đáng, mà người kiện cáo lại không có ý kiến gì.
Về phía Tư Cảnh Vực, lúc trước Diệp Sở An phát hiện ra tay hắn cử động, Diệp Noãn còn mừng hụt nghĩ rằng hắn sẽ tỉnh lại nhưng không phải, đó là dấu hiệu của việc sắp tỉnh lại, như thế cũng là tin vui.
Thế nên xong xuôi vụ kết án, thời gian lớn, Diệp Noãn đều ở trong phòng bệnh của Tư Cảnh Vực chờ hắn tỉnh lại, cô đâu ngờ được khi người đàn ông tỉnh lại thì mình lại không có mặt.
Tư Cảnh Vực vẫn còn trong trạng thái lờ mờ chưa tỉnh táo hẳn, nhìn trần nhà màu trắng mất hai phút. Một lúc sau thì ngồi bật dậy, với lấy chiếc điện của Diệp Noãn trên bàn. Nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, Tư Cảnh Vực chợt cau mày.
Lúc này y tá bước vào trong, thấy hắn đã tỉnh, mặt mày cô ấy sáng rỡ.
"Ann Tư, anh tỉnh rồi sao? Tôi đi gọi bác sĩ đến, tiện thể gọi một cuộc cho cô Diệp biết."
Hắn đưa chiếc điện thoại trên bàn tay mình lên, lạnh nhạt cất giọng:
"Điện thoại cô ấy đang ở đây, không cần gọi!"
Nữ y tá gật đầu, sau đó ra khỏi cửa. Cô ấy thầm nghĩ cũng phải, cô Diệp luôn túc trực bên cạnh Tư Cảnh Vực, dù sao một lúc nữa cô ấy cũng đến thôi, nhất định cô ấy sẽ rất bất ngờ vì người yêu đã tỉnh lại sau hơn một tháng chờ đợi.
Bởi vì nằm một chỗ quá lâu, cơ thể Tư Cảnh Vực hơi khó chịu, đầu óc cũng chậm chạp hơn thường. Hắn dùng tay xoa xoa phần thái dương, hai mắt nhắm chặt. Ngay lúc hắn đặt lại điện thoại của Diệp Noãn xuống bàn thì nó vang lên tiếng thông báo. Hắn liền mở mắt ra xem, hai mắt hắn sáng lên, bàn tay bỗng siết chặt chiếc điện thoại.
…
Diệp Noãn về nhà một lúc để lấy ít đồ. Khoảng gần một tiếng sau cô trở lại bệnh viện, đẩy nhẹ cánh cửa phòng bệnh ra, thấy bên trong trống không, cô hoảng hồn chạy vào trong. Chẳng lẽ anh ấy đã tỉnh rồi? Đang trong phòng vệ sinh sao?
Thế nhưng khi cô đến phòng vệ sinh xem xét thì cửa phòng mở toang, bên trong chẳng thấy một ai, Diệp Noãn hốt hoảng chạy ra ngoài vô tình va vào một nữ y tá. Người kia không có ý tứ trách khứ gì mà đỡ cô dậy, hỏi chuyện:
"Cô Diệp, cô sao vậy?"
Diệp Noãn cố đè nén nỗi lo sợ trong lòng xuống, hít vào một hơi thật sâu hỏi người trước mặt:
"Người trong phòng bệnh này đi đâu rồi?"
Nữ y tá nhìn vừa vào trong, vừa nói với cô:
"Vừa rồi tôi còn thấy anh ấy ở đấy mà. Tư tổng anh ấy vừa tỉnh lại, chẳng lẽ đi đâu rồi?"
Bàn tay Diệp Noãn nắm chặt vạt áo. Tư Cảnh Vực vừa tỉnh lại thì đi đâu được? Cô mở túi xách tìm điện thoại của mình kết quả chẳng thấy điện thoại đâu. Rối tới nỗi không nhớ mình đã để ở đâu, phải mất một lúc cô mới nhớ ra liền chạy vào phòng bệnh của Tư Cảnh Vực lấy chiếc điện thoại của mình trên bàn cạnh giường bệnh, nhanh tay nhấn số máy của Thời Lục.
…
"Tư tổng, là phòng này!"
Hai vị cảnh sát mở cửa phòng cho Tư Cảnh Vực vào. Không ai nói cũng chẳng ai biết được đây là một phòng giam bởi nó toàn là màu trắng, vừa nhìn vào đã chói mắt cực kì.
Đây là hình thức tra tấn trắng?
Hình thức này tuy nghe khá bình thường nhưng thật chất nó rất kinh khủng. Nó chưa từng xuất hiện ở đất nước này bao giờ, chỉ nghe thoang thoảng người ta kể lại rằng, hình thức tra tấn trắng này khá đơn giản. Không cần đánh đập hành hạ xác thịt, chỉ cần nhốt tù nhân vào một căn phòng hẹp màu trắng, chưa đến hai tuần, họ đã mất đi ý thức và ảo giác và bắt đầu phát điên.
Tư Cảnh Vực đi từng bước vào trong, đập vào mắt hắn là hình ảnh một người đàn ông gầy ốm nằm rập dưới sàn nhà, hai mắt ông ta trợn trừng cố bò lết dưới nền gạch, miệng la lối om sòm không rõ là đang nói gì.
Hình như ngày nào ông ta cũng la lối như vậy nên giọng đã khàn yếu khó nghe rất nhiều. Phải quan sát rất lâu, Tư Cảnh Vực mới nhận ra đây là Tư Ngụy Minh. Ông ta tàn tạ đến nỗi thua một tên ăn xin ngoài đường, dơ bẩn chẳng chịu được.
Càng bất ngờ hơn là hắn thấy trên bốn bức tường trắng đều có dán ảnh, là ảnh… của mẹ hắn, cũng có ảnh của hắn lúc nhỏ. Hình ảnh ba người trong một gia đình tưởng chừng rất hạnh phúc, còn có hình ảnh… mẹ hắn nằm trong vũng máu tươi…
Những hình ảnh gợi rõ quá khứ, nằm giữa trung tâm màu trắng của những bức tường càng khiến người ta sởn da gà. Tư Cảnh Vực còn thấy những bức ảnh bị xé nát nằm dưới nền đất từng mảnh một nhưng ông ta làm vậy cũng vô ích, xé rồi người khác lại vào dán lại như cũ, ông ta đã xé đến bất lực.
Thì ra những ngày qua Tư Ngụy Minh bị những thứ này làm cho giày vò đến phát điên. Nhìn ông ta sống chẳng bằng chết. Hai mắt Tư Cảnh Vực bắt đầu hằn lên tia đỏ đáng sợ. Cái giá mà ông ta phải trả rất xứng đáng với những đau đớn tủi nhục mà mẹ hắn đã chịu. Những tháng ngày bà ấy chịu đòn roi tra tấn của ông ta đến lúc mất đi cũng không thể yên lòng nhắm mắt.
Đúng! Ông ta phải sống trong ân hận mãi mãi!
"Tư Ngụy Minh!"
Người đàn ông dưới đất có phản ứng với tiếng gọi của Tư Cảnh Vực, xem ra vẫn còn nhận ra tên của mình. Ông ta càng nhìn Tư Cảnh Vực càng trở nên sợ hãi mà nhích người về sau, hai hàm răng run sợ đến nghe tiếng cành cạch, trông chẳng khác nào mấy con chó bị nhốt trong lồng sợ bị chủ đánh bị chửi.
Càng nhìn ánh mắt sợ hãi của ông ta, Tư Cảnh Vực càng căm phẫn, quát lên:
"Ông sợ cái gì? Trước kia ông hống hách lắm mà? Bây giờ cái tôi không coi ai ra gì của ông đâu rồi? Hả?"
"Aaa, đừng đến… đừng đến đây! Đi đi! Đi mau!"
Hắn khinh thường cười ra tiếng.
"Ông còn có tư cách ra lệnh cho tôi chắc? Tư Ngụy Minh! Mẹ tôi dưới cửu tuyền chắc chắn hận chết ông. Sớm thôi, ông cũng sẽ gặp lại bà ấy, bà ấy sẽ bắt ông đền mạng."
"Đừng… đừng nói nữa!"
Tư Ngụy Minh bịt hai tai lại, phát điên gào thét dữ dội. Tư Cảnh Vực chẳng muốn ở cùng chỗ với ông ta nữa, liền quay người rời đi. Có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không trở lại đây gặp ông ta lần nào nữa.
Cánh cửa phòng đóng lại cũng chính là khép lại nỗi hận thù mà hắn đã mang theo mười mấy năm nay.
Mọi chuyện đã qua cả rồi!
…
"Tư Cảnh Vực!"
Tiếng gọi thanh thoát của người phụ nữ khiến hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Vừa ngẩng đầu hắn đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Cô vẫn xinh đẹp thanh mảnh như vậy. Mắt cô vẫn long lanh như hai hòn ngọc. Khuôn mặt vẫn khả ái xinh đẹp tựa như hoa. Trong đầu hắn lại chạy xẹt lên hình ảnh của Diệp Noãn vào tám năm trước, cái lần đầu tiên mà bọn họ gặp nhau...
“Bên phiên toà sắp xếp xong hết chưa?”
Thời Lục rất cung kính trả lời:
“Nam Tư đã sắp xếp xong hết rồi, bây giờ chỉ cần chúng ta đến đó nghe phán quyết!”
“Ừm, lái xe đi!"
Không khí phiên tòa bao trùm là sự yên lặng đến ngột ngạt. Tư Ngụy Minh bị cảnh sát áp giải lên trên. Đầu tóc ông ta bù xù, quần áo thì xốc xếch khác xa dáng vẻ mặc vest uy quyền cao ngạo mà người khác thường thấy. Đây chỉ là bước khởi đầu cho phần đời tối tăm của ông ta.
Kết quả phiên tòa đương nhiên thuận theo sự sắp xếp trước đây mà Diệp Noãn đã văng sẵn. Tư Ngụy Minh được phán xét tù chung thân khiến những người quan tâm đến chuyện này đến đây đều sôi nổi thảo luận. Tư Ngụy Minh làm nhiều việc ác như thế mà không bị tử hình quả là một phán quyết không thỏa đáng, mà người kiện cáo lại không có ý kiến gì.
Về phía Tư Cảnh Vực, lúc trước Diệp Sở An phát hiện ra tay hắn cử động, Diệp Noãn còn mừng hụt nghĩ rằng hắn sẽ tỉnh lại nhưng không phải, đó là dấu hiệu của việc sắp tỉnh lại, như thế cũng là tin vui.
Thế nên xong xuôi vụ kết án, thời gian lớn, Diệp Noãn đều ở trong phòng bệnh của Tư Cảnh Vực chờ hắn tỉnh lại, cô đâu ngờ được khi người đàn ông tỉnh lại thì mình lại không có mặt.
Tư Cảnh Vực vẫn còn trong trạng thái lờ mờ chưa tỉnh táo hẳn, nhìn trần nhà màu trắng mất hai phút. Một lúc sau thì ngồi bật dậy, với lấy chiếc điện của Diệp Noãn trên bàn. Nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, Tư Cảnh Vực chợt cau mày.
Lúc này y tá bước vào trong, thấy hắn đã tỉnh, mặt mày cô ấy sáng rỡ.
"Ann Tư, anh tỉnh rồi sao? Tôi đi gọi bác sĩ đến, tiện thể gọi một cuộc cho cô Diệp biết."
Hắn đưa chiếc điện thoại trên bàn tay mình lên, lạnh nhạt cất giọng:
"Điện thoại cô ấy đang ở đây, không cần gọi!"
Nữ y tá gật đầu, sau đó ra khỏi cửa. Cô ấy thầm nghĩ cũng phải, cô Diệp luôn túc trực bên cạnh Tư Cảnh Vực, dù sao một lúc nữa cô ấy cũng đến thôi, nhất định cô ấy sẽ rất bất ngờ vì người yêu đã tỉnh lại sau hơn một tháng chờ đợi.
Bởi vì nằm một chỗ quá lâu, cơ thể Tư Cảnh Vực hơi khó chịu, đầu óc cũng chậm chạp hơn thường. Hắn dùng tay xoa xoa phần thái dương, hai mắt nhắm chặt. Ngay lúc hắn đặt lại điện thoại của Diệp Noãn xuống bàn thì nó vang lên tiếng thông báo. Hắn liền mở mắt ra xem, hai mắt hắn sáng lên, bàn tay bỗng siết chặt chiếc điện thoại.
…
Diệp Noãn về nhà một lúc để lấy ít đồ. Khoảng gần một tiếng sau cô trở lại bệnh viện, đẩy nhẹ cánh cửa phòng bệnh ra, thấy bên trong trống không, cô hoảng hồn chạy vào trong. Chẳng lẽ anh ấy đã tỉnh rồi? Đang trong phòng vệ sinh sao?
Thế nhưng khi cô đến phòng vệ sinh xem xét thì cửa phòng mở toang, bên trong chẳng thấy một ai, Diệp Noãn hốt hoảng chạy ra ngoài vô tình va vào một nữ y tá. Người kia không có ý tứ trách khứ gì mà đỡ cô dậy, hỏi chuyện:
"Cô Diệp, cô sao vậy?"
Diệp Noãn cố đè nén nỗi lo sợ trong lòng xuống, hít vào một hơi thật sâu hỏi người trước mặt:
"Người trong phòng bệnh này đi đâu rồi?"
Nữ y tá nhìn vừa vào trong, vừa nói với cô:
"Vừa rồi tôi còn thấy anh ấy ở đấy mà. Tư tổng anh ấy vừa tỉnh lại, chẳng lẽ đi đâu rồi?"
Bàn tay Diệp Noãn nắm chặt vạt áo. Tư Cảnh Vực vừa tỉnh lại thì đi đâu được? Cô mở túi xách tìm điện thoại của mình kết quả chẳng thấy điện thoại đâu. Rối tới nỗi không nhớ mình đã để ở đâu, phải mất một lúc cô mới nhớ ra liền chạy vào phòng bệnh của Tư Cảnh Vực lấy chiếc điện thoại của mình trên bàn cạnh giường bệnh, nhanh tay nhấn số máy của Thời Lục.
…
"Tư tổng, là phòng này!"
Hai vị cảnh sát mở cửa phòng cho Tư Cảnh Vực vào. Không ai nói cũng chẳng ai biết được đây là một phòng giam bởi nó toàn là màu trắng, vừa nhìn vào đã chói mắt cực kì.
Đây là hình thức tra tấn trắng?
Hình thức này tuy nghe khá bình thường nhưng thật chất nó rất kinh khủng. Nó chưa từng xuất hiện ở đất nước này bao giờ, chỉ nghe thoang thoảng người ta kể lại rằng, hình thức tra tấn trắng này khá đơn giản. Không cần đánh đập hành hạ xác thịt, chỉ cần nhốt tù nhân vào một căn phòng hẹp màu trắng, chưa đến hai tuần, họ đã mất đi ý thức và ảo giác và bắt đầu phát điên.
Tư Cảnh Vực đi từng bước vào trong, đập vào mắt hắn là hình ảnh một người đàn ông gầy ốm nằm rập dưới sàn nhà, hai mắt ông ta trợn trừng cố bò lết dưới nền gạch, miệng la lối om sòm không rõ là đang nói gì.
Hình như ngày nào ông ta cũng la lối như vậy nên giọng đã khàn yếu khó nghe rất nhiều. Phải quan sát rất lâu, Tư Cảnh Vực mới nhận ra đây là Tư Ngụy Minh. Ông ta tàn tạ đến nỗi thua một tên ăn xin ngoài đường, dơ bẩn chẳng chịu được.
Càng bất ngờ hơn là hắn thấy trên bốn bức tường trắng đều có dán ảnh, là ảnh… của mẹ hắn, cũng có ảnh của hắn lúc nhỏ. Hình ảnh ba người trong một gia đình tưởng chừng rất hạnh phúc, còn có hình ảnh… mẹ hắn nằm trong vũng máu tươi…
Những hình ảnh gợi rõ quá khứ, nằm giữa trung tâm màu trắng của những bức tường càng khiến người ta sởn da gà. Tư Cảnh Vực còn thấy những bức ảnh bị xé nát nằm dưới nền đất từng mảnh một nhưng ông ta làm vậy cũng vô ích, xé rồi người khác lại vào dán lại như cũ, ông ta đã xé đến bất lực.
Thì ra những ngày qua Tư Ngụy Minh bị những thứ này làm cho giày vò đến phát điên. Nhìn ông ta sống chẳng bằng chết. Hai mắt Tư Cảnh Vực bắt đầu hằn lên tia đỏ đáng sợ. Cái giá mà ông ta phải trả rất xứng đáng với những đau đớn tủi nhục mà mẹ hắn đã chịu. Những tháng ngày bà ấy chịu đòn roi tra tấn của ông ta đến lúc mất đi cũng không thể yên lòng nhắm mắt.
Đúng! Ông ta phải sống trong ân hận mãi mãi!
"Tư Ngụy Minh!"
Người đàn ông dưới đất có phản ứng với tiếng gọi của Tư Cảnh Vực, xem ra vẫn còn nhận ra tên của mình. Ông ta càng nhìn Tư Cảnh Vực càng trở nên sợ hãi mà nhích người về sau, hai hàm răng run sợ đến nghe tiếng cành cạch, trông chẳng khác nào mấy con chó bị nhốt trong lồng sợ bị chủ đánh bị chửi.
Càng nhìn ánh mắt sợ hãi của ông ta, Tư Cảnh Vực càng căm phẫn, quát lên:
"Ông sợ cái gì? Trước kia ông hống hách lắm mà? Bây giờ cái tôi không coi ai ra gì của ông đâu rồi? Hả?"
"Aaa, đừng đến… đừng đến đây! Đi đi! Đi mau!"
Hắn khinh thường cười ra tiếng.
"Ông còn có tư cách ra lệnh cho tôi chắc? Tư Ngụy Minh! Mẹ tôi dưới cửu tuyền chắc chắn hận chết ông. Sớm thôi, ông cũng sẽ gặp lại bà ấy, bà ấy sẽ bắt ông đền mạng."
"Đừng… đừng nói nữa!"
Tư Ngụy Minh bịt hai tai lại, phát điên gào thét dữ dội. Tư Cảnh Vực chẳng muốn ở cùng chỗ với ông ta nữa, liền quay người rời đi. Có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không trở lại đây gặp ông ta lần nào nữa.
Cánh cửa phòng đóng lại cũng chính là khép lại nỗi hận thù mà hắn đã mang theo mười mấy năm nay.
Mọi chuyện đã qua cả rồi!
…
"Tư Cảnh Vực!"
Tiếng gọi thanh thoát của người phụ nữ khiến hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Vừa ngẩng đầu hắn đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Cô vẫn xinh đẹp thanh mảnh như vậy. Mắt cô vẫn long lanh như hai hòn ngọc. Khuôn mặt vẫn khả ái xinh đẹp tựa như hoa. Trong đầu hắn lại chạy xẹt lên hình ảnh của Diệp Noãn vào tám năm trước, cái lần đầu tiên mà bọn họ gặp nhau...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.