Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!
Chương 5: Không muốn cô cứ thế đi mất
An Thư Mạn*
20/10/2022
Tố Giai khó khăn lắm mới có thể trốn thoát được bọn xã hội đen để trở về nhà trong bộ dạng mặt mũi tím đen, tàn tạ vô cùng, nào ngờ vừa về chưa kịp làm gì đã bị Diệp Noãn bất thình lình túm tóc giật ngược lại đằng sau, bà ta kêu lên oai oái, tiếp đó là một cái tát thẳng thừng dán vào mặt bà ta in hằn năm dấu tay đỏ chói. Tố Giai theo bản năng đẩy mạnh cô ra hét lớn:
"Mày làm gì vậy hả?"
Diệp Thiên chứng kiến hết tất cả hành động của con gái, hoảng hốt chạy đến ngăn cản. Diệp Noãn không màn đến sự ngăn cản của ba, lại lao đến túm lấy bả vai Tố Giai, giây sau ép người bà ta đập mạnh vô tường, sắc mặt Diệp Noãn hiện giờ rất đáng sợ, giọng nói lạnh tanh phát ra:
"Nói, hôm qua bà bỏ thuốc kích dục vào rượu của tôi làm gì?"
Tố Giai hoảng sợ co rúm người lại, liên tục lắc đầu vờ vô tội.
"Con… con nói gì vậy? Bỏ thuốc gì? Đừng có nói bậy bạ vu oan dì."
Ánh mắt đảo qua đảo lại của Tố Giai vạch trần hoàn toàn lời nói dối của bà ta, cô mất kiên nhẫn, mạnh mẽ bẻ ngược cánh tay của Tố Giai, hành động không chút nể tình khiến bà ta đau đớn khóc thét, nước mắt trào ra.
"Aaa… Diệp Noãn, mày điên rồi!"
"Bà còn không mau nói, tôi liền bẻ lìa cái tay thối này cho bà xem."
"Đừng đừng đừng, dì nói… dì nói…"
Bà ta sợ đến sắc mặt trắng xanh không còn một giọt máu, trán lấm tấm mồ hôi. Tố Giai không phải ngốc đến độ không nhận thấy hiện tại Diệp Noãn đang phát điên, khác xa dáng vẻ thường ngày trầm tĩnh của cô.
Mẹ Diệp Noãn mất vì một căn bệnh quái ác lúc cô chỉ mới tám tuổi, gánh nặng gia đình, tiền bạc, con cái đều đổ dồn vào ba cô. Ông không muốn Diệp Noãn sống trong hoàn cảnh không có mẹ chăm sóc nên không lâu sau đi thêm bước nữa lấy Tố Giai.
Bà ta ban đầu khi chưa gả vào nhà rất hay đến đây thăm nom, nấu ăn cho hai cha con Diệp Noãn, nhìn vào dáng vẻ hiền dịu của Tố Giai lúc đó có thể đánh giá bà rất thương hoàn cảnh gà trống nuôi con của Diệp Thiên, một lòng muốn gả vào nhà chăm sóc cho bọn họ.
Diệp Noãn lúc ấy được bà ta chăm sóc rất tốt, cô cảm nhận được tình thương của người mẹ xuất hiện trong Tố Giai, mềm lòng đồng ý với Diệp Thiên cho bà ấy làm mẹ kế của mình.
Thế mà không bao lâu sau lòng người thay đổi, Tố Giai chán ngán cái cảnh nghèo hèn này, cũng lộ ra sự chán ghét với Diệp Noãn. Tại sao phải coi một đứa không phải máu mủ là con của mình chăm sóc tận tình chứ? Bà ta càng nghĩ càng thấy bản thân gả vào nhà này thật thua thiệt, không ít lần cãi vã với Diệp Thiên.
Diệp Noãn mấy năm nay nhẫn nhịn không nói tiếng nào không phải vì cô sợ bà ta, cô chỉ sợ ba mình buồn. Nói cho cùng mục đích ban đầu ba cô lấy Tố Giai cũng vì muốn tốt cho cô.
Không ngờ càng lúc Tố Giai càng quá đáng, tụ tập cùng đám bạn của bà ta ăn chơi cờ bạc, hết lần này đến lần khác nợ nần chồng chất. Cô sợ căn nhà này sẽ bị xã hội đen kéo đến phá vỡ nên không ít lần trả nợ thay bà ta. Không ngờ bà ta không biết nghĩ, vẫn ngựa quen đường cũ, đoán chắc lần này hạ thuốc cô là có liên quan ít nhiều đến món nợ cờ bạc.
"Dì… dì nợ bọn xã hội đen một số tiền lớn, nếu dì không trả, bọn họ sẽ giết dì. Vào thời khắc đó thấy con, dì… dì sợ quá, cho nên… cho nên…"
"Cho nên thế nào?"
Diệp Thiên kích động quát lớn. Ông ấy trước giờ là một người điềm đạm, ít khi lớn tiếng như vậy, chứng tỏ là đang rất tức giận, Tố Giai bị hù cho giật mình nói ra một mạch:
"Cho nên tôi bỏ thuốc vào rượu của Diệp Noãn để bán cho bọn xã hội đen. Lúc đó… tại tôi hoảng quá nên mới…"
"Bà… bà dám làm như thế với con gái tôi? Bà đúng là ác độc thua cả cầm thú. Nếu con bé mà xảy ra mệnh hệ gì thì việc tôi làm đầu tiên sẽ giết bà!"
Diệp Thiên không giữ được bình tĩnh nữa, cả thân người run lên. Ông do thời trẻ gánh vác việc nặng quá nhiều nên hiện tại chỉ mới trung niên đã ốm yếu đi khá nhiều.
Diệp Noãn đỡ lấy ba mình, vô cùng lo lắng vuốt lưng ông, lên tiếng hỏi han:
"Ba à, ba đừng kích động, con hiện giờ không sao cả, ba nhìn đi, con thật sự không sao."
Cũng may lúc nãy cô mặc áo sơ mi của Tư Cảnh Vực cứ thế lên taxi liền bị tài xế nhìn chằm chằm, cô mới hiểu bộ dạng này của mình là không đứng đắn cho lắm, tận dụng mấy đồng bạc lẻ còn sót lại mua một bộ quần áo mới mặc vào.
Diệp Thiên nắm chặt bàn tay con gái, gương mặt già dặn lộ ra chua sót. Mấy năm qua ông không phải không biết Diệp Noãn chịu uất ức và cực khổ thế nào, nhưng vì muốn giữ bình yên cho gia đình, nhiều lần nhịn nhục bà ta, không ngờ Tố Giai lại dám làm ra loại chuyện như thế với con gái ông.
"Noãn Noãn, ba xin lỗi! Là ba không tốt, không nên cưới người phụ nữ tâm địa rắn rết này làm vợ để khiến con chịu khổ."
Diệp Noãn cũng đau lòng, nắm lấy bàn tay Diệp Thiên đang đặt trên mặt mình, nở nụ cười tươi.
"Ba xem, con thật sự có xảy ra gì đâu, con gái ba rất mạnh mẽ đấy nhé, ba đừng nghĩ lung tung ảnh hưởng đến sức khỏe của mình."
Tố Giai nhìn hai cha con bọn họ tình cảm thắm thiết, nhân cơ hội chuồng đi, ai ngờ chưa được mấy bước đã bị Diệp Noãn túm lại. Móng tay cô cố tình bấu chặt khiến bà ta đau đớn la hét, cô lại bấu mạnh đến khi chảy máu mới buông, lên giọng lạnh nhạt:
"Bà thiếu xã hội đen bao nhiêu tiền?"
"Mười… mười triệu tệ!"
Mười triệu tệ? Diệp Thiên ngây người, nhà nghèo thế này lấy mười triệu tệ đâu ra?
Diệp Noãn không nói gì, lạnh lùng vào phòng, không lâu sau trở ra, cầm một số tiền trên tay đưa cho Diệp Thiên, cẩn thận dặn dò:
"Lúc nào bọn xã hội đen đến đây kiếm chuyện, ba cứ đưa số tiền này cho bọn họ."
Số tiền này là mấy năm nay cô để dành tích góp cực khổ mới có được, hiện tại lại vì chuyện của Tố Giai mà vét sạch.
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Tố Giai đang thèm thuồng nhìn xấp tiền, cô lườm ba ta một cái.
"Ba, con sẽ theo dì sang Anh Quốc du học một thời gian. Nếu bà ta lại gây ra rắc rối gì nữa, ba cứ gọi cho con, con sẽ lập tức trở về dạy dỗ bà ta một trận."
Diệp Thiên ngây người.
"Con… con đi Anh Quốc sao?"
Cô khẽ cười, an ủi ông:
"Không sao đâu ba, ba nhớ giữ gìn sức khỏe đợi con về đấy nhé!"
Diệp Thiên cụp mắt, che dấu sự buồn bã trên gương mặt, nếu con gái có định hướng khác, ông sẽ không cản đường cô mà để cô tự quyết định, phần nào cũng để cô đỡ khổ hơn khi ở lại nơi này. Ông dặn dò Diệp Noãn đôi ba câu, qua Anh Quốc rồi phải thường xuyên gọi điện về cho ông, ăn uống đủ bữa, giữ gìn sức khỏe thật tốt,… Từng lời mà ông thốt ra làm Diệp Noãn chua xót trong lòng, nhất định cô sẽ du học thật tốt, tìm một công việc tốt để báo hiếu cho ba.
…
Tư Cảnh Vực đang lái xe trong tình tâm trạng vô cùng không tốt, người phụ nữ lúc sáng cứ thế mà biến mất. Hắn tra camera trên khắp đoạn đường trên thành phố, thấy cô mất hút trong một đoạn đường nào đó nhưng có rất nhiều hẻm nhỏ, hắn chẳng biết cô đi nơi nào. Chẳng trách được, khu nhà của Diệp Noãn khá lạc hậu, làm gì có camera giám sát, cho nên cứ thế Tư Cảnh Vực mất dấu cô.
Hiện tại hắn có chuyến đi qua Anh Quốc gấp, cho nên không thể tìm kiếm cô được nữa.
Chiếc Rolls royce dừng bánh trước hàng xe đang chờ đèn đỏ. Tâm trạng Tư Cảnh Vực vẫn còn rất buồn bực, cho dù hiện tại là mùa đông nhưng hắn vẫn cảm thấy nóng nực trong người, lại không thích mở điều hoà nên mở kính xe cho gió lùa vào thông thoáng một chút, nào ngờ cửa kính vừa hé mở, ánh mắt hắn xuyên đến chiếc taxi, nhìn thấy Diệp Noãn đang ngồi ở trong, cô mải mê nhìn tấm bùa hộ thân mà cha đã tặng cho nên không để ý đến ánh nhìn chằm chằm như sói của hắn.
Tư Cảnh Vực chưa kịp hoàn hồn thì chiếc xe taxi chờ xong đèn đỏ đã đạp ga vọt đi. Hắn khẩn trương vội vã đuổi theo, lúc ấy chỉ nghĩ đến phải đuổi kịp cô, hoàn toàn không chú ý đến việc bản thân đang lấn đường, vô tình đụng vào một chiếc xe tải.
Một âm thanh va chạm rất lớn, mọi người có mặt ở đó đều hoảng hốt khi thấy chiếc Rolls royce và chiếc xe tải lớn va chạm với nhau, với kích thước, chiếc xe tải hỏng bên phần thân rất nặng do bị đâm trúng còn chiếc Rolls royce bị lật mạnh xuống đường.1
Đầu Tư Cảnh Vực bị va đập mạnh, máu chảy ra rất nhiều ướt cả mặt đường lớn, ý thức duy nhất lúc này vẫn là Diệp Noãn, hắn không muốn cô cứ thế đi mất…
Diệp Noãn ngồi trong xe trái tim chợt nhói lên một cái, như có thứ gì đột ngột tác động mạnh vào. Cô có cảm giác rất lạ, vô thức quay đầu về phía sau thấy nhiều người vây quanh đằng xa, hỏi tài xế đã xảy ra việc gì, tài xế trả lời lại, cô mới hiểu trong lúc mình chăm chú nhìn tấm bùa hộ mệnh, có một cuộc tai nạn lớn xảy ra do một chiếc Rolls royce phóng với tốc độ cao.
"Mày làm gì vậy hả?"
Diệp Thiên chứng kiến hết tất cả hành động của con gái, hoảng hốt chạy đến ngăn cản. Diệp Noãn không màn đến sự ngăn cản của ba, lại lao đến túm lấy bả vai Tố Giai, giây sau ép người bà ta đập mạnh vô tường, sắc mặt Diệp Noãn hiện giờ rất đáng sợ, giọng nói lạnh tanh phát ra:
"Nói, hôm qua bà bỏ thuốc kích dục vào rượu của tôi làm gì?"
Tố Giai hoảng sợ co rúm người lại, liên tục lắc đầu vờ vô tội.
"Con… con nói gì vậy? Bỏ thuốc gì? Đừng có nói bậy bạ vu oan dì."
Ánh mắt đảo qua đảo lại của Tố Giai vạch trần hoàn toàn lời nói dối của bà ta, cô mất kiên nhẫn, mạnh mẽ bẻ ngược cánh tay của Tố Giai, hành động không chút nể tình khiến bà ta đau đớn khóc thét, nước mắt trào ra.
"Aaa… Diệp Noãn, mày điên rồi!"
"Bà còn không mau nói, tôi liền bẻ lìa cái tay thối này cho bà xem."
"Đừng đừng đừng, dì nói… dì nói…"
Bà ta sợ đến sắc mặt trắng xanh không còn một giọt máu, trán lấm tấm mồ hôi. Tố Giai không phải ngốc đến độ không nhận thấy hiện tại Diệp Noãn đang phát điên, khác xa dáng vẻ thường ngày trầm tĩnh của cô.
Mẹ Diệp Noãn mất vì một căn bệnh quái ác lúc cô chỉ mới tám tuổi, gánh nặng gia đình, tiền bạc, con cái đều đổ dồn vào ba cô. Ông không muốn Diệp Noãn sống trong hoàn cảnh không có mẹ chăm sóc nên không lâu sau đi thêm bước nữa lấy Tố Giai.
Bà ta ban đầu khi chưa gả vào nhà rất hay đến đây thăm nom, nấu ăn cho hai cha con Diệp Noãn, nhìn vào dáng vẻ hiền dịu của Tố Giai lúc đó có thể đánh giá bà rất thương hoàn cảnh gà trống nuôi con của Diệp Thiên, một lòng muốn gả vào nhà chăm sóc cho bọn họ.
Diệp Noãn lúc ấy được bà ta chăm sóc rất tốt, cô cảm nhận được tình thương của người mẹ xuất hiện trong Tố Giai, mềm lòng đồng ý với Diệp Thiên cho bà ấy làm mẹ kế của mình.
Thế mà không bao lâu sau lòng người thay đổi, Tố Giai chán ngán cái cảnh nghèo hèn này, cũng lộ ra sự chán ghét với Diệp Noãn. Tại sao phải coi một đứa không phải máu mủ là con của mình chăm sóc tận tình chứ? Bà ta càng nghĩ càng thấy bản thân gả vào nhà này thật thua thiệt, không ít lần cãi vã với Diệp Thiên.
Diệp Noãn mấy năm nay nhẫn nhịn không nói tiếng nào không phải vì cô sợ bà ta, cô chỉ sợ ba mình buồn. Nói cho cùng mục đích ban đầu ba cô lấy Tố Giai cũng vì muốn tốt cho cô.
Không ngờ càng lúc Tố Giai càng quá đáng, tụ tập cùng đám bạn của bà ta ăn chơi cờ bạc, hết lần này đến lần khác nợ nần chồng chất. Cô sợ căn nhà này sẽ bị xã hội đen kéo đến phá vỡ nên không ít lần trả nợ thay bà ta. Không ngờ bà ta không biết nghĩ, vẫn ngựa quen đường cũ, đoán chắc lần này hạ thuốc cô là có liên quan ít nhiều đến món nợ cờ bạc.
"Dì… dì nợ bọn xã hội đen một số tiền lớn, nếu dì không trả, bọn họ sẽ giết dì. Vào thời khắc đó thấy con, dì… dì sợ quá, cho nên… cho nên…"
"Cho nên thế nào?"
Diệp Thiên kích động quát lớn. Ông ấy trước giờ là một người điềm đạm, ít khi lớn tiếng như vậy, chứng tỏ là đang rất tức giận, Tố Giai bị hù cho giật mình nói ra một mạch:
"Cho nên tôi bỏ thuốc vào rượu của Diệp Noãn để bán cho bọn xã hội đen. Lúc đó… tại tôi hoảng quá nên mới…"
"Bà… bà dám làm như thế với con gái tôi? Bà đúng là ác độc thua cả cầm thú. Nếu con bé mà xảy ra mệnh hệ gì thì việc tôi làm đầu tiên sẽ giết bà!"
Diệp Thiên không giữ được bình tĩnh nữa, cả thân người run lên. Ông do thời trẻ gánh vác việc nặng quá nhiều nên hiện tại chỉ mới trung niên đã ốm yếu đi khá nhiều.
Diệp Noãn đỡ lấy ba mình, vô cùng lo lắng vuốt lưng ông, lên tiếng hỏi han:
"Ba à, ba đừng kích động, con hiện giờ không sao cả, ba nhìn đi, con thật sự không sao."
Cũng may lúc nãy cô mặc áo sơ mi của Tư Cảnh Vực cứ thế lên taxi liền bị tài xế nhìn chằm chằm, cô mới hiểu bộ dạng này của mình là không đứng đắn cho lắm, tận dụng mấy đồng bạc lẻ còn sót lại mua một bộ quần áo mới mặc vào.
Diệp Thiên nắm chặt bàn tay con gái, gương mặt già dặn lộ ra chua sót. Mấy năm qua ông không phải không biết Diệp Noãn chịu uất ức và cực khổ thế nào, nhưng vì muốn giữ bình yên cho gia đình, nhiều lần nhịn nhục bà ta, không ngờ Tố Giai lại dám làm ra loại chuyện như thế với con gái ông.
"Noãn Noãn, ba xin lỗi! Là ba không tốt, không nên cưới người phụ nữ tâm địa rắn rết này làm vợ để khiến con chịu khổ."
Diệp Noãn cũng đau lòng, nắm lấy bàn tay Diệp Thiên đang đặt trên mặt mình, nở nụ cười tươi.
"Ba xem, con thật sự có xảy ra gì đâu, con gái ba rất mạnh mẽ đấy nhé, ba đừng nghĩ lung tung ảnh hưởng đến sức khỏe của mình."
Tố Giai nhìn hai cha con bọn họ tình cảm thắm thiết, nhân cơ hội chuồng đi, ai ngờ chưa được mấy bước đã bị Diệp Noãn túm lại. Móng tay cô cố tình bấu chặt khiến bà ta đau đớn la hét, cô lại bấu mạnh đến khi chảy máu mới buông, lên giọng lạnh nhạt:
"Bà thiếu xã hội đen bao nhiêu tiền?"
"Mười… mười triệu tệ!"
Mười triệu tệ? Diệp Thiên ngây người, nhà nghèo thế này lấy mười triệu tệ đâu ra?
Diệp Noãn không nói gì, lạnh lùng vào phòng, không lâu sau trở ra, cầm một số tiền trên tay đưa cho Diệp Thiên, cẩn thận dặn dò:
"Lúc nào bọn xã hội đen đến đây kiếm chuyện, ba cứ đưa số tiền này cho bọn họ."
Số tiền này là mấy năm nay cô để dành tích góp cực khổ mới có được, hiện tại lại vì chuyện của Tố Giai mà vét sạch.
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Tố Giai đang thèm thuồng nhìn xấp tiền, cô lườm ba ta một cái.
"Ba, con sẽ theo dì sang Anh Quốc du học một thời gian. Nếu bà ta lại gây ra rắc rối gì nữa, ba cứ gọi cho con, con sẽ lập tức trở về dạy dỗ bà ta một trận."
Diệp Thiên ngây người.
"Con… con đi Anh Quốc sao?"
Cô khẽ cười, an ủi ông:
"Không sao đâu ba, ba nhớ giữ gìn sức khỏe đợi con về đấy nhé!"
Diệp Thiên cụp mắt, che dấu sự buồn bã trên gương mặt, nếu con gái có định hướng khác, ông sẽ không cản đường cô mà để cô tự quyết định, phần nào cũng để cô đỡ khổ hơn khi ở lại nơi này. Ông dặn dò Diệp Noãn đôi ba câu, qua Anh Quốc rồi phải thường xuyên gọi điện về cho ông, ăn uống đủ bữa, giữ gìn sức khỏe thật tốt,… Từng lời mà ông thốt ra làm Diệp Noãn chua xót trong lòng, nhất định cô sẽ du học thật tốt, tìm một công việc tốt để báo hiếu cho ba.
…
Tư Cảnh Vực đang lái xe trong tình tâm trạng vô cùng không tốt, người phụ nữ lúc sáng cứ thế mà biến mất. Hắn tra camera trên khắp đoạn đường trên thành phố, thấy cô mất hút trong một đoạn đường nào đó nhưng có rất nhiều hẻm nhỏ, hắn chẳng biết cô đi nơi nào. Chẳng trách được, khu nhà của Diệp Noãn khá lạc hậu, làm gì có camera giám sát, cho nên cứ thế Tư Cảnh Vực mất dấu cô.
Hiện tại hắn có chuyến đi qua Anh Quốc gấp, cho nên không thể tìm kiếm cô được nữa.
Chiếc Rolls royce dừng bánh trước hàng xe đang chờ đèn đỏ. Tâm trạng Tư Cảnh Vực vẫn còn rất buồn bực, cho dù hiện tại là mùa đông nhưng hắn vẫn cảm thấy nóng nực trong người, lại không thích mở điều hoà nên mở kính xe cho gió lùa vào thông thoáng một chút, nào ngờ cửa kính vừa hé mở, ánh mắt hắn xuyên đến chiếc taxi, nhìn thấy Diệp Noãn đang ngồi ở trong, cô mải mê nhìn tấm bùa hộ thân mà cha đã tặng cho nên không để ý đến ánh nhìn chằm chằm như sói của hắn.
Tư Cảnh Vực chưa kịp hoàn hồn thì chiếc xe taxi chờ xong đèn đỏ đã đạp ga vọt đi. Hắn khẩn trương vội vã đuổi theo, lúc ấy chỉ nghĩ đến phải đuổi kịp cô, hoàn toàn không chú ý đến việc bản thân đang lấn đường, vô tình đụng vào một chiếc xe tải.
Một âm thanh va chạm rất lớn, mọi người có mặt ở đó đều hoảng hốt khi thấy chiếc Rolls royce và chiếc xe tải lớn va chạm với nhau, với kích thước, chiếc xe tải hỏng bên phần thân rất nặng do bị đâm trúng còn chiếc Rolls royce bị lật mạnh xuống đường.1
Đầu Tư Cảnh Vực bị va đập mạnh, máu chảy ra rất nhiều ướt cả mặt đường lớn, ý thức duy nhất lúc này vẫn là Diệp Noãn, hắn không muốn cô cứ thế đi mất…
Diệp Noãn ngồi trong xe trái tim chợt nhói lên một cái, như có thứ gì đột ngột tác động mạnh vào. Cô có cảm giác rất lạ, vô thức quay đầu về phía sau thấy nhiều người vây quanh đằng xa, hỏi tài xế đã xảy ra việc gì, tài xế trả lời lại, cô mới hiểu trong lúc mình chăm chú nhìn tấm bùa hộ mệnh, có một cuộc tai nạn lớn xảy ra do một chiếc Rolls royce phóng với tốc độ cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.