Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!
Chương 78: Lời thật lòng
An Thư Mạn*
04/01/2023
Diệp Noãn khẽ gọi người đàn ông, nhưng hắn không hề phản ứng lại, càng khiến cho cô rơi vào tình thế bí bách.
Rời khỏi căn phòng này, Diệp Noãn đi đến phòng tắm, hai tay luống cuống rút chiếc khăn mặt từ trên kệ xuống, nhúng vào bồn nước lạnh, vắt bớt nước đi rồi mang ra đắp lên vầng trán nóng ran của người đàn ông.
Một cảm giác mát lạnh truyền đến, Tư Cảnh Vực khẽ thở hắt một hơi, cánh môi mỏng nhợt nhạt khẽ mấp máy, ấn đường nheo lại.
Diệp Noãn tìm trong túi xách của mình xem có còn liều thuốc hạ sốt phòng bị sẵn nào hay không.
"Đâu rồi..."
Không hiểu vì sao sau khi biết Tư Cảnh Vực đổ bệnh, trong lòng Diệp Noãn lại dấy lên cảm giác lo lắng vô cùng, mặc dù ngoài mặt vẫn lạnh lùng từ chối tình cảm mà hắn dành cho mình nhưng ẩn sâu trong nội tâm cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhìn người đàn ông hôn mê nằm trên giường, Diệp Noãn cắn đầu lưỡi sám hối, giá như lúc đó cô chịu xuống gặp hắn nói một câu thì kết quả đã không xảy ra chuyện như hiện tại rồi. Cô ngang bướng, thế là hắn cũng ngang ngược nốt, kết quả làm hại mình ra nông nổi này.
Diệp Noãn tìm thấy vỉ thuốc hạ sốt, cô vội vàng bẻ lấy hai viên, rót một ly nước đầy sau đó mang đến cho Tư Cảnh Vực.
Khổ nỗi người đàn ông hiện tại không có một chút sức lực nào để tỉnh táo ngồi dậy uống thuốc. Diệp Noãn đành để hắn gối đầu lên đùi mình, sau đó cậy mở cơ hàm ra đưa viên thuốc vào miệng, đổ một lượng nước vừa phải để cho Tư Cảnh Vực nuốt xuống.
Cách này không thành công một chút nào, nước cứ đọng trong khoang miệng của người đàn ông. Mỗi khi đầu hắn nghiêng sang một bên là chất lỏng từ trong miệng chảy ra làm thấm ướt một mảng váy công sở của Diệp Noãn.
Cô thở dài, cố gắng lau hết nước đang còn dính trên khoé miệng của Tư Cảnh Vực, sau đó từ từ lấy viên thuốc bị tan ra một chút ít, bỏ vào thùng rác ngay gần đó.
Diệp Noãn không nản lòng, cô tiếp tục lấy thêm một viên thuốc nữa, nghiền nhuyễn chúng thành bột mịn, sau đó uống vợi nước trong cốc, đổ thuốc vào để hoà tan với nước.
Bất đắc dĩ, Diệp Noãn uống một ngụm nước thuốc thật to, sau đó cúi thấp người xuống, dùng miệng đút thuốc cho Tư Cảnh Vực uống.
Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, trước mắt Tư Cảnh Vực xuất hiện hình bóng Diệp Noãn. Hắn vội vàng chạy đến, dang tay ra ôm lấy cô gái vào lòng. Tư Cảnh Vực hào hứng, vui sướng không thôi khi thấy người phụ nữ chịu xuống gặp mình. Hắn không ngần ngại gì nữa, hai tay đặt hai bên gò má của cô gái, đôi mắt mị tình nhìn thẳng vào đôi mắt biếc long lanh, cảm xúc trong đáy lòng dâng trào, không kìm chế lại được mà nghiêng mặt sang một bên, môi mỏng bao phủ lên cái môi anh đào của cô nàng.
Đôi môi của người con gái hệt như một đoá hoa đầy ắp mật ngọt, làm cho Tư Cảnh Vực chìm đắm trong dư vị ngọt ngào không thôi. Đầu lưỡi tiến đến chiếm trọn lấy nhuỵ hoa, cháo đảo liên hồi như đang thôi thúc mật ngọt trong đoá hoa tiết ra để mà hút lấy hút để.
Người đàn ông cũng không chịu đứng yên, bàn tay rắn chắn đưa lên luồn ra sau gáy, giữ chặt lấy cái ót của cô gái lại, giống như đang làm gián đoạn tâm tư tìm đường trốn thoát của cô.
"Huhm..."
Diệp Noãn trừng to đôi mắt tràn đầy kinh ngạc, hai tay chống trước lồng ngực của người đàn ông. Cô không ngờ bản thân mình lại bị lợi dụng ngay lúc này. Nhân lúc cô dùng miệng đút thuốc, cơ thể của Tư Cảnh Vực có chút phản ứng, chất lỏng truyền từ miệng cô sang miệng hắn đã được hắn nuốt hết xuống dưới bụng. Không dừng lại ở đó, Tư Cảnh Vực vươn đầu lưỡi ra tìm lấy chiếc lưỡi ướt át của cô, cắn miết không thôi.
Tên đáng ghét này… đến bị sốt đến hôn mê bất tỉnh cũng có thể trong vô thức làm xằng làm bậy.
Diệp Noãn nhíu mày, không thể để hắn ta chiếm tiện nghi cơ thể mình như vậy được. Ngay lập tức cô rụt lưỡi của mình lại, môi mỏng mím chặt, ra sức trốn tránh đi nụ hôn cuồng nhiệt kia.
Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng Diệp Noãn mới thoát khỏi nụ hôn đầy ngông cuồng kia. Trong lòng cô không ngừng chửi người đàn ông là một tên lừa đảo, Diệp Noãn dùng mu bàn tay lau đi nước bọt của hắn còn lưu lại trên môi của mình.
Dưới ánh đèn nến yếu ớt không thể chiếu rõ gương mặt ửng hồng như hai trái cà chua chín cuối mùa sắp rụng của Diệp Noãn, cô chỉ biết trừng mắt lườm tên đàn ông đang chìm vào giấc ngủ.
Mồ hôi trên vầng trán của Tư Cảnh Vực đã có dấu hiệu giảm bớt, Diệp Noãn có chút do dự trong lòng, nhưng sau đó vẫn vươn tay ra ướm thử nhiệt độ của hắn.
May quá, không còn nóng ran như mười phút trước rồi!
Diệp Noãn thở phào nhẹ nhõm. Vào lúc cô rụt tay lại bỗng nhiên cổ tay bị thứ gì đó tóm chặt lại. Cô theo bản năng mà đưa mắt nhìn, thấy tay của Tư Cảnh Vực đang nắm chặt lấy cổ tay của mình không buông. Cô đưa mắt nhìn về phía hắn, thấy hắn không mở mắt ra nhìn mình, cô chỉ đành đưa tay còn lại lên gỡ tay hắn ra khỏi tay mình.
Nào ngờ không thoát khỏi tay của người đàn ông, ngược lại cô còn bị hắn dùng một lực kéo mạnh về phía trước. Diệp Noãn không kịp phản ứng lại, cơ thể mất thăng bằng mà ngã nhào lên cơ ngực tráng kiện của người đàn ông.
"Cái tên mất nết này..."
Không lẽ hắn lợi dụng lúc không tỉnh táo mà cướp sắc?
Diệp Noãn gồm mình dậy, nhưng hai tay của người đàn ông ghim chặt lấy thắt lưng của cô. Cho dù cô có cố gắng bao nhiêu, kết quả chỉ nhận lại con số không.
Thôi vậy, chờ hắn nới lỏng tay thì cô nhân cơ hội đó tẩu thoát.
Không biết giữa cô và người đàn ông này có thần giao cách cảm hay không. Dường như hắn cảm nhận Diệp Noãn đang tìm cách trốn thoát khỏi vòng tay của mình, hắn ngay lập tức đổi tư thế nằm, nghiêng người một góc chín mươi độ làm cho cơ thể của Diệp Noãn kéo theo. Chẳng mấy chống cô nằm xuống nệm giường mềm mại, toàn thân nằm gọn trong vòng tay ấm áp, xung quanh bao phủ hương thơm gỗ tùng dịu nhẹ.
"Noãn... Noãn Noãn..."
Trong tiềm thức, người đàn ông khẽ gọi nhũ danh thân mật của Diệp Noãn, đôi mắt phượng từ đầu đến cuối vẫn nhắm nghiền lại với nhau.
"Cuối cùng em đã chịu gặp tôi rồi… Tôi biết em sẽ không nhẫn tâm thể đâu..."
"Có biết không... Trước kia khi còn trong độ tuổi niên thiếu, tôi không biết cảm giác thích hay đơn phương một ai, chỉ cần gặp đúng người tự khắc sẽ hiểu. Thế nên tôi đã quen rất nhiều phụ nữ, không phải vì bản thân muốn trăng hoa với bọn họ, chỉ là tôi muốn tìm cảm giác tình yêu nam và nữ thật lòng. Nhưng những năm nay tôi chẳng thấy thích thú với ai cả, đến khi gặp được em… Diệp Noãn, tôi chẳng biết mình thích em ở điểm nào, cho dù biết em đã sinh một đứa con, dù biết lúc trước em đã có một người đàn ông khác… nhưng tôi vẫn bằng lòng muốn ở bên em, chở che, bảo vệ em."
Rời khỏi căn phòng này, Diệp Noãn đi đến phòng tắm, hai tay luống cuống rút chiếc khăn mặt từ trên kệ xuống, nhúng vào bồn nước lạnh, vắt bớt nước đi rồi mang ra đắp lên vầng trán nóng ran của người đàn ông.
Một cảm giác mát lạnh truyền đến, Tư Cảnh Vực khẽ thở hắt một hơi, cánh môi mỏng nhợt nhạt khẽ mấp máy, ấn đường nheo lại.
Diệp Noãn tìm trong túi xách của mình xem có còn liều thuốc hạ sốt phòng bị sẵn nào hay không.
"Đâu rồi..."
Không hiểu vì sao sau khi biết Tư Cảnh Vực đổ bệnh, trong lòng Diệp Noãn lại dấy lên cảm giác lo lắng vô cùng, mặc dù ngoài mặt vẫn lạnh lùng từ chối tình cảm mà hắn dành cho mình nhưng ẩn sâu trong nội tâm cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhìn người đàn ông hôn mê nằm trên giường, Diệp Noãn cắn đầu lưỡi sám hối, giá như lúc đó cô chịu xuống gặp hắn nói một câu thì kết quả đã không xảy ra chuyện như hiện tại rồi. Cô ngang bướng, thế là hắn cũng ngang ngược nốt, kết quả làm hại mình ra nông nổi này.
Diệp Noãn tìm thấy vỉ thuốc hạ sốt, cô vội vàng bẻ lấy hai viên, rót một ly nước đầy sau đó mang đến cho Tư Cảnh Vực.
Khổ nỗi người đàn ông hiện tại không có một chút sức lực nào để tỉnh táo ngồi dậy uống thuốc. Diệp Noãn đành để hắn gối đầu lên đùi mình, sau đó cậy mở cơ hàm ra đưa viên thuốc vào miệng, đổ một lượng nước vừa phải để cho Tư Cảnh Vực nuốt xuống.
Cách này không thành công một chút nào, nước cứ đọng trong khoang miệng của người đàn ông. Mỗi khi đầu hắn nghiêng sang một bên là chất lỏng từ trong miệng chảy ra làm thấm ướt một mảng váy công sở của Diệp Noãn.
Cô thở dài, cố gắng lau hết nước đang còn dính trên khoé miệng của Tư Cảnh Vực, sau đó từ từ lấy viên thuốc bị tan ra một chút ít, bỏ vào thùng rác ngay gần đó.
Diệp Noãn không nản lòng, cô tiếp tục lấy thêm một viên thuốc nữa, nghiền nhuyễn chúng thành bột mịn, sau đó uống vợi nước trong cốc, đổ thuốc vào để hoà tan với nước.
Bất đắc dĩ, Diệp Noãn uống một ngụm nước thuốc thật to, sau đó cúi thấp người xuống, dùng miệng đút thuốc cho Tư Cảnh Vực uống.
Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, trước mắt Tư Cảnh Vực xuất hiện hình bóng Diệp Noãn. Hắn vội vàng chạy đến, dang tay ra ôm lấy cô gái vào lòng. Tư Cảnh Vực hào hứng, vui sướng không thôi khi thấy người phụ nữ chịu xuống gặp mình. Hắn không ngần ngại gì nữa, hai tay đặt hai bên gò má của cô gái, đôi mắt mị tình nhìn thẳng vào đôi mắt biếc long lanh, cảm xúc trong đáy lòng dâng trào, không kìm chế lại được mà nghiêng mặt sang một bên, môi mỏng bao phủ lên cái môi anh đào của cô nàng.
Đôi môi của người con gái hệt như một đoá hoa đầy ắp mật ngọt, làm cho Tư Cảnh Vực chìm đắm trong dư vị ngọt ngào không thôi. Đầu lưỡi tiến đến chiếm trọn lấy nhuỵ hoa, cháo đảo liên hồi như đang thôi thúc mật ngọt trong đoá hoa tiết ra để mà hút lấy hút để.
Người đàn ông cũng không chịu đứng yên, bàn tay rắn chắn đưa lên luồn ra sau gáy, giữ chặt lấy cái ót của cô gái lại, giống như đang làm gián đoạn tâm tư tìm đường trốn thoát của cô.
"Huhm..."
Diệp Noãn trừng to đôi mắt tràn đầy kinh ngạc, hai tay chống trước lồng ngực của người đàn ông. Cô không ngờ bản thân mình lại bị lợi dụng ngay lúc này. Nhân lúc cô dùng miệng đút thuốc, cơ thể của Tư Cảnh Vực có chút phản ứng, chất lỏng truyền từ miệng cô sang miệng hắn đã được hắn nuốt hết xuống dưới bụng. Không dừng lại ở đó, Tư Cảnh Vực vươn đầu lưỡi ra tìm lấy chiếc lưỡi ướt át của cô, cắn miết không thôi.
Tên đáng ghét này… đến bị sốt đến hôn mê bất tỉnh cũng có thể trong vô thức làm xằng làm bậy.
Diệp Noãn nhíu mày, không thể để hắn ta chiếm tiện nghi cơ thể mình như vậy được. Ngay lập tức cô rụt lưỡi của mình lại, môi mỏng mím chặt, ra sức trốn tránh đi nụ hôn cuồng nhiệt kia.
Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng Diệp Noãn mới thoát khỏi nụ hôn đầy ngông cuồng kia. Trong lòng cô không ngừng chửi người đàn ông là một tên lừa đảo, Diệp Noãn dùng mu bàn tay lau đi nước bọt của hắn còn lưu lại trên môi của mình.
Dưới ánh đèn nến yếu ớt không thể chiếu rõ gương mặt ửng hồng như hai trái cà chua chín cuối mùa sắp rụng của Diệp Noãn, cô chỉ biết trừng mắt lườm tên đàn ông đang chìm vào giấc ngủ.
Mồ hôi trên vầng trán của Tư Cảnh Vực đã có dấu hiệu giảm bớt, Diệp Noãn có chút do dự trong lòng, nhưng sau đó vẫn vươn tay ra ướm thử nhiệt độ của hắn.
May quá, không còn nóng ran như mười phút trước rồi!
Diệp Noãn thở phào nhẹ nhõm. Vào lúc cô rụt tay lại bỗng nhiên cổ tay bị thứ gì đó tóm chặt lại. Cô theo bản năng mà đưa mắt nhìn, thấy tay của Tư Cảnh Vực đang nắm chặt lấy cổ tay của mình không buông. Cô đưa mắt nhìn về phía hắn, thấy hắn không mở mắt ra nhìn mình, cô chỉ đành đưa tay còn lại lên gỡ tay hắn ra khỏi tay mình.
Nào ngờ không thoát khỏi tay của người đàn ông, ngược lại cô còn bị hắn dùng một lực kéo mạnh về phía trước. Diệp Noãn không kịp phản ứng lại, cơ thể mất thăng bằng mà ngã nhào lên cơ ngực tráng kiện của người đàn ông.
"Cái tên mất nết này..."
Không lẽ hắn lợi dụng lúc không tỉnh táo mà cướp sắc?
Diệp Noãn gồm mình dậy, nhưng hai tay của người đàn ông ghim chặt lấy thắt lưng của cô. Cho dù cô có cố gắng bao nhiêu, kết quả chỉ nhận lại con số không.
Thôi vậy, chờ hắn nới lỏng tay thì cô nhân cơ hội đó tẩu thoát.
Không biết giữa cô và người đàn ông này có thần giao cách cảm hay không. Dường như hắn cảm nhận Diệp Noãn đang tìm cách trốn thoát khỏi vòng tay của mình, hắn ngay lập tức đổi tư thế nằm, nghiêng người một góc chín mươi độ làm cho cơ thể của Diệp Noãn kéo theo. Chẳng mấy chống cô nằm xuống nệm giường mềm mại, toàn thân nằm gọn trong vòng tay ấm áp, xung quanh bao phủ hương thơm gỗ tùng dịu nhẹ.
"Noãn... Noãn Noãn..."
Trong tiềm thức, người đàn ông khẽ gọi nhũ danh thân mật của Diệp Noãn, đôi mắt phượng từ đầu đến cuối vẫn nhắm nghiền lại với nhau.
"Cuối cùng em đã chịu gặp tôi rồi… Tôi biết em sẽ không nhẫn tâm thể đâu..."
"Có biết không... Trước kia khi còn trong độ tuổi niên thiếu, tôi không biết cảm giác thích hay đơn phương một ai, chỉ cần gặp đúng người tự khắc sẽ hiểu. Thế nên tôi đã quen rất nhiều phụ nữ, không phải vì bản thân muốn trăng hoa với bọn họ, chỉ là tôi muốn tìm cảm giác tình yêu nam và nữ thật lòng. Nhưng những năm nay tôi chẳng thấy thích thú với ai cả, đến khi gặp được em… Diệp Noãn, tôi chẳng biết mình thích em ở điểm nào, cho dù biết em đã sinh một đứa con, dù biết lúc trước em đã có một người đàn ông khác… nhưng tôi vẫn bằng lòng muốn ở bên em, chở che, bảo vệ em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.