Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Chương 227: Đổi cho huynh của ngươi
Ngũ Ngũ
03/12/2014
“Thế chủ”.
Đức Tử và Mãn Ngân đi tới, hai người cầm thức ăn đặt lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bên ngoài chỗ nào cũng có bức họa của Thế chủ, không chỉ là dân chúng mà ngay cả các đại môn phái trên giang hồ, cả hắc đạo và bạch đạo cũng xuống mệnh lệnh phải tìm bằng được thế chủ. Bây giờ tình cảnh của chúng ta có chút nguy hiểm, thế chủ không nên lộ diện”.
Nghi Nhân lẳng lặng ăn, gương mặt không lộ vẻ gì.
Đức Tử do dự một chút, thận trọng nói, “Thế chủ, nếu Lão thế chủ biết chúng ta ở đây làm chuyện này thì có thể ngài ấy sẽ rất giận dữ. Hơn nữa nghe nói bên phía Đại công tử cũng đã có hành động”.
Mãn Ngân cũng nói, “Thế chủ…. Chúng ta đã ở ngoài quá lâu, có phải là nên…………”.
“Bộp”.
Nghi Nhân ném đũa xuống, làm hai người giật mình. Họ biết thế chủ ghét nhất là lúc ăn cơm bị người khác làm phiền, hai người không ai dám nói gì nữa.
Nghi Nhân ưu nhã lau miệng, đứng lên xoay người hai cái, “Việc bây giờ ta đang làm chẳng qua chỉ là việc nên làm từ mấy năm trước. Đã đi đến nước này rồi không có lý nào lại phải bỏ dở giữa chừng!”.
“Nhưng là”. Đức Tử lo lắng nói, “Mọi người đều tìm thế chủ, thế chủ lại không muốn cải trang, chuyện này……….”.
Nghi Nhân cười nhạt một tiếng, “Trở về là chính mình đâu gọi là cải trang”.
Hai người bừng tỉnh hiểu ra.
Trên đường cái, tất cả dân chúng đều nói đến chuyện của Nghi Nhân, trên đường cũng dán đầy chân dung của hắn. Xa xa, một cô nương xinh đẹp đi tới, mặc dù nàng không nói không cười nhưng bộ dáng thanh tân đạm nhã nhìn rất đẹp mắt. Nàng đi tới đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Nàng ngẩng đầu lên, liếc nhìn tấm biến “Khách sạn bậc nhất kinh thành”, rũ mắt xuống, đi vào.
“Cô nương, ngươi muốn ở trọ sao?”.
Nàng gật đầu, “Ta muốn một gian phòng hảo hạng”.
“Được”.
Đêm đến, đèn dưới lầu bị tắt, khách sạn vốn không nhiều người, giờ này tất cả đều đã đi ngủ. Đúng lúc này ở lầu hai có một căn phòng mở ra, một nữ tử đi ra. Nàng ta ra khỏi phòng, rón rén đi xuống lầu. Nơi đó có một nam tử áo trắng đang ngồi.
Nàng nhìn hắn cũng không kỳ quái mà ngồi xuống một nơi khác trên bàn, rót một ly trà.
Thần Hoàng nghiêng mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào nàng ta. Khi hắn nhìn rõ nàng ta thì run lên, một lát sau hắn thu hồi ánh mắt, không nói gì.
Nàng ta đặt ly trà xuống, lên tiếng, “Công tử, trễ như thế này không ngủ được là đang chờ ai sao?”.
Thần Hoàng nhếch môi, “đúng vậy, ta đang đợi một người lúc nào cũng có thể chết trên tay ta”.
“Hả?”. cô nương đó cười, “Vậy nhất định công tử rất lợi hại?”.
Thần Hoàng lắc đầu, “Không phải ta lợi hại mà là hắn quá yếu”.
“Vậy người kia là ai thế?”.
Chỉ trong một cái chớp mắt, người mặc áo trắng đã ngồi xuống đối diện nàng. Đôi mắt tràn đầy hàn khí, nhìn chằm chằm vào nàng ta, “Ngươi và Nghi Nhân có quan hệ thế nào?”.
Cô nương đó cười duyên một tiếng, đôi mắt trong suốt nháy mắt với hắn, “Dáng dấp chúng ta giống nhau như vậy, ngài còn không nhận ra sao?”.
“Ngươi chính là muội muội của hắn?”.
“Ha ha”, cô nương đó vừa cười, vừa gật đầu một cái.
Thần Hoàng mị mắt lại gần nàng ta, “Ngươi có lá gan rất lớn đó nha, lại dám xuất hiện trước mặt ta?”.
“Ta phải sợ cái gì?”. Nàng ta giống như ngây thơ nói, “Huynh của ta đã nói, ta tới đây là có thể thấy được phu quân tương lai, ta chỉ muốn tới đây xem một chút phu quân tương lai của ta là cái dạng gì, chẳng lẽ ngươi sẽ ăn ta?”.
Thần Hoàng cười, con mắt lạnh thêm vài phần, “Vậy nhất định là huynh của ngươi còn chưa nói cho ngươi biết, nếu ta nóng giận lên thì sẽ ăn thịt người?”.
“Ha ha”, nàng ta phát ra tiếng cười như chuông bạc, trong đêm tối như tiếng chim oanh ca lên, vô cùng dễ nghe. Sau khi cười đủ rồi, nàng ta lắc đầu một cái, “sẽ không”.
“Hả?”. Thần Hoàng nhướn mày, “Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?”.
Nàng ta lẳng lặng lấy một bao giấy, khẽ đẩy qua.
Thần Hoàng linh cảm thấy việc xấu, nhìn chằm chằm bao giấy đó, hoàn toàn không có dũng khí mở nó ra.
Nàng ta cười yếu ớt, “Tại sao không mở ra xem? Ngài sợ sao?”.
Thần Hoàng nhìn nàng chằm chằm, không nói hai lời, mở ra, đến lớp cuối cùng, hắn hơi ngừng lại. Cuối cùng, nhăn mày, mở ra….
Một chiếc vòng tay kim quang lấp lánh.
Đây là vòng tay mà hắn đã đưa cho nàng, hắn biết nàng thích tiền, thích hơn nữa là tiền vàng. Hắn nói đây là đồ không có chút tỳ vết nào, thật ra đây là hắn cố ý làm cho nàng…. Từ ngày đó trở đi, nàng vẫn mang bên người, chưa bao giờ rời khỏi người.
“Huynh của ta nói, nếu ngài thấy được thứ này thì sẽ đổi ý. Những thứ trước kia không coi là thật, nhưng lần này hắn sẽ không chơi nữa”. Cô gái khéo léo thuật lại lời, sau đó cười với hắn. “Ta biết bây giờ tất cả mọi người đều đang tìm huynh của ta, nhưng mà tìm được hắn thì cần có thời gian. Mà chuyện nàng bị giết thì chỉ trong chớp mắt”.
Thần Hoàng vuốt vòng tay, ánh mắt thoáng qua vẻ dịu dàng, trong chớp mắt quyến rũ mê người. Nghe thấy lời nàng, hắn ngước lên nhìn nàng ta, trong nháy mắt ánh mắt lại sắc bén lạnh lùng, cùng với người vừa rồi đúng như hai người.
“Thả nàng”.
Nàng ta cười một tiếng, “Huynh của ta nói không sai, nhất định ngươi sẽ thỏa hiệp”.
Thần Hoàng lơ đễnh bĩu môi, “Đi ra ngoài tìm kỹ nữ còn tốn bạc. có nữ nhân đưa không tới cửa, tại sao lại không cầm”.
Nụ cười của nàng ta cứng lại, nhưng sau đó lại càng ngọt ngào, “Muốn thế nào tùy ngài, xuất giá tòng phu, đạo lý này ta vẫn hiểu. Nhưng mà”. Nàng ta tạm ngừng, nói tiếp, “Cho đến khi ta ngồi lên được ngai hoàng hậu, nếu không huynh của ta sẽ không thả nàng ấy”.
Đôi mắt Thần Hoàng đã thấy huyết sắc, trong bóng tổi tản ra hàn khí bức người, quỷ dị, “Ha ha, ngươi có biết hậu quả bức ta không?”.
“Không biết”. Nàng ta lắc đầu, cười, “Ta chỉ biết ngài có thể sẽ không tìm được nàng ấy”.
“Vậy nếu ta bắt ngươi để trao đổi?”, Thần Hoàng cợt nhả nâng cằm của nàng ta, nhìn xung quanh một chút, “Dáng dấp cũng khá, không ngờ huynh của ngươi là một người không làm người khác ưa được lại có muội muội xinh đẹp như vậy. Giết thì thật đáng tiếc”.
Nàng ta không tránh mà thẳng thắn nhìn vào hắn. “Vô dụng thôi, người Phiên chúng ta không để sống chết trong mắt, đừng nói ngài bắt ta, cho dù bắt huynh của ta đến uy hiếp ta cũng vô dụng!”.
Thần Hoàng chớp mắt, buông tay ra. Mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt là sự tức giận. Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, hắn cười tà một tiếng, “Làm sao bây giờ, ta thay đổi chủ ý”.
Nàng ta sững sờ. “Ngươi không muốn cứu Phong Tam Nương nữa hả?”.
Thần Hoàng lắc đầu một cái, nở nụ cười khó hiểu, “Nếu đổi lại là huynh của ngươi thì ta sẽ đồng ý!”.
Nàng ta cười, “Được, một lời đã định”
Đức Tử và Mãn Ngân đi tới, hai người cầm thức ăn đặt lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bên ngoài chỗ nào cũng có bức họa của Thế chủ, không chỉ là dân chúng mà ngay cả các đại môn phái trên giang hồ, cả hắc đạo và bạch đạo cũng xuống mệnh lệnh phải tìm bằng được thế chủ. Bây giờ tình cảnh của chúng ta có chút nguy hiểm, thế chủ không nên lộ diện”.
Nghi Nhân lẳng lặng ăn, gương mặt không lộ vẻ gì.
Đức Tử do dự một chút, thận trọng nói, “Thế chủ, nếu Lão thế chủ biết chúng ta ở đây làm chuyện này thì có thể ngài ấy sẽ rất giận dữ. Hơn nữa nghe nói bên phía Đại công tử cũng đã có hành động”.
Mãn Ngân cũng nói, “Thế chủ…. Chúng ta đã ở ngoài quá lâu, có phải là nên…………”.
“Bộp”.
Nghi Nhân ném đũa xuống, làm hai người giật mình. Họ biết thế chủ ghét nhất là lúc ăn cơm bị người khác làm phiền, hai người không ai dám nói gì nữa.
Nghi Nhân ưu nhã lau miệng, đứng lên xoay người hai cái, “Việc bây giờ ta đang làm chẳng qua chỉ là việc nên làm từ mấy năm trước. Đã đi đến nước này rồi không có lý nào lại phải bỏ dở giữa chừng!”.
“Nhưng là”. Đức Tử lo lắng nói, “Mọi người đều tìm thế chủ, thế chủ lại không muốn cải trang, chuyện này……….”.
Nghi Nhân cười nhạt một tiếng, “Trở về là chính mình đâu gọi là cải trang”.
Hai người bừng tỉnh hiểu ra.
Trên đường cái, tất cả dân chúng đều nói đến chuyện của Nghi Nhân, trên đường cũng dán đầy chân dung của hắn. Xa xa, một cô nương xinh đẹp đi tới, mặc dù nàng không nói không cười nhưng bộ dáng thanh tân đạm nhã nhìn rất đẹp mắt. Nàng đi tới đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Nàng ngẩng đầu lên, liếc nhìn tấm biến “Khách sạn bậc nhất kinh thành”, rũ mắt xuống, đi vào.
“Cô nương, ngươi muốn ở trọ sao?”.
Nàng gật đầu, “Ta muốn một gian phòng hảo hạng”.
“Được”.
Đêm đến, đèn dưới lầu bị tắt, khách sạn vốn không nhiều người, giờ này tất cả đều đã đi ngủ. Đúng lúc này ở lầu hai có một căn phòng mở ra, một nữ tử đi ra. Nàng ta ra khỏi phòng, rón rén đi xuống lầu. Nơi đó có một nam tử áo trắng đang ngồi.
Nàng nhìn hắn cũng không kỳ quái mà ngồi xuống một nơi khác trên bàn, rót một ly trà.
Thần Hoàng nghiêng mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào nàng ta. Khi hắn nhìn rõ nàng ta thì run lên, một lát sau hắn thu hồi ánh mắt, không nói gì.
Nàng ta đặt ly trà xuống, lên tiếng, “Công tử, trễ như thế này không ngủ được là đang chờ ai sao?”.
Thần Hoàng nhếch môi, “đúng vậy, ta đang đợi một người lúc nào cũng có thể chết trên tay ta”.
“Hả?”. cô nương đó cười, “Vậy nhất định công tử rất lợi hại?”.
Thần Hoàng lắc đầu, “Không phải ta lợi hại mà là hắn quá yếu”.
“Vậy người kia là ai thế?”.
Chỉ trong một cái chớp mắt, người mặc áo trắng đã ngồi xuống đối diện nàng. Đôi mắt tràn đầy hàn khí, nhìn chằm chằm vào nàng ta, “Ngươi và Nghi Nhân có quan hệ thế nào?”.
Cô nương đó cười duyên một tiếng, đôi mắt trong suốt nháy mắt với hắn, “Dáng dấp chúng ta giống nhau như vậy, ngài còn không nhận ra sao?”.
“Ngươi chính là muội muội của hắn?”.
“Ha ha”, cô nương đó vừa cười, vừa gật đầu một cái.
Thần Hoàng mị mắt lại gần nàng ta, “Ngươi có lá gan rất lớn đó nha, lại dám xuất hiện trước mặt ta?”.
“Ta phải sợ cái gì?”. Nàng ta giống như ngây thơ nói, “Huynh của ta đã nói, ta tới đây là có thể thấy được phu quân tương lai, ta chỉ muốn tới đây xem một chút phu quân tương lai của ta là cái dạng gì, chẳng lẽ ngươi sẽ ăn ta?”.
Thần Hoàng cười, con mắt lạnh thêm vài phần, “Vậy nhất định là huynh của ngươi còn chưa nói cho ngươi biết, nếu ta nóng giận lên thì sẽ ăn thịt người?”.
“Ha ha”, nàng ta phát ra tiếng cười như chuông bạc, trong đêm tối như tiếng chim oanh ca lên, vô cùng dễ nghe. Sau khi cười đủ rồi, nàng ta lắc đầu một cái, “sẽ không”.
“Hả?”. Thần Hoàng nhướn mày, “Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?”.
Nàng ta lẳng lặng lấy một bao giấy, khẽ đẩy qua.
Thần Hoàng linh cảm thấy việc xấu, nhìn chằm chằm bao giấy đó, hoàn toàn không có dũng khí mở nó ra.
Nàng ta cười yếu ớt, “Tại sao không mở ra xem? Ngài sợ sao?”.
Thần Hoàng nhìn nàng chằm chằm, không nói hai lời, mở ra, đến lớp cuối cùng, hắn hơi ngừng lại. Cuối cùng, nhăn mày, mở ra….
Một chiếc vòng tay kim quang lấp lánh.
Đây là vòng tay mà hắn đã đưa cho nàng, hắn biết nàng thích tiền, thích hơn nữa là tiền vàng. Hắn nói đây là đồ không có chút tỳ vết nào, thật ra đây là hắn cố ý làm cho nàng…. Từ ngày đó trở đi, nàng vẫn mang bên người, chưa bao giờ rời khỏi người.
“Huynh của ta nói, nếu ngài thấy được thứ này thì sẽ đổi ý. Những thứ trước kia không coi là thật, nhưng lần này hắn sẽ không chơi nữa”. Cô gái khéo léo thuật lại lời, sau đó cười với hắn. “Ta biết bây giờ tất cả mọi người đều đang tìm huynh của ta, nhưng mà tìm được hắn thì cần có thời gian. Mà chuyện nàng bị giết thì chỉ trong chớp mắt”.
Thần Hoàng vuốt vòng tay, ánh mắt thoáng qua vẻ dịu dàng, trong chớp mắt quyến rũ mê người. Nghe thấy lời nàng, hắn ngước lên nhìn nàng ta, trong nháy mắt ánh mắt lại sắc bén lạnh lùng, cùng với người vừa rồi đúng như hai người.
“Thả nàng”.
Nàng ta cười một tiếng, “Huynh của ta nói không sai, nhất định ngươi sẽ thỏa hiệp”.
Thần Hoàng lơ đễnh bĩu môi, “Đi ra ngoài tìm kỹ nữ còn tốn bạc. có nữ nhân đưa không tới cửa, tại sao lại không cầm”.
Nụ cười của nàng ta cứng lại, nhưng sau đó lại càng ngọt ngào, “Muốn thế nào tùy ngài, xuất giá tòng phu, đạo lý này ta vẫn hiểu. Nhưng mà”. Nàng ta tạm ngừng, nói tiếp, “Cho đến khi ta ngồi lên được ngai hoàng hậu, nếu không huynh của ta sẽ không thả nàng ấy”.
Đôi mắt Thần Hoàng đã thấy huyết sắc, trong bóng tổi tản ra hàn khí bức người, quỷ dị, “Ha ha, ngươi có biết hậu quả bức ta không?”.
“Không biết”. Nàng ta lắc đầu, cười, “Ta chỉ biết ngài có thể sẽ không tìm được nàng ấy”.
“Vậy nếu ta bắt ngươi để trao đổi?”, Thần Hoàng cợt nhả nâng cằm của nàng ta, nhìn xung quanh một chút, “Dáng dấp cũng khá, không ngờ huynh của ngươi là một người không làm người khác ưa được lại có muội muội xinh đẹp như vậy. Giết thì thật đáng tiếc”.
Nàng ta không tránh mà thẳng thắn nhìn vào hắn. “Vô dụng thôi, người Phiên chúng ta không để sống chết trong mắt, đừng nói ngài bắt ta, cho dù bắt huynh của ta đến uy hiếp ta cũng vô dụng!”.
Thần Hoàng chớp mắt, buông tay ra. Mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt là sự tức giận. Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, hắn cười tà một tiếng, “Làm sao bây giờ, ta thay đổi chủ ý”.
Nàng ta sững sờ. “Ngươi không muốn cứu Phong Tam Nương nữa hả?”.
Thần Hoàng lắc đầu một cái, nở nụ cười khó hiểu, “Nếu đổi lại là huynh của ngươi thì ta sẽ đồng ý!”.
Nàng ta cười, “Được, một lời đã định”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.