Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Chương 208: Ngay cạnh phòng nàng
Ngũ Ngũ
10/11/2014
Ra khỏi Cảnh Vương phủ, hai người tùy tùng lập tức tiến lên, “Thế chủ, lão hồ ly kia nói thế nào?”.
Nghi Nhân quay đầu lại, quét qua một vòng ở cửa chính Cảnh Vương phủ, khóe môi nở nụ cười như không cười. “Hắn ta không có lựa chọn nào khác”.
“Tốt quá”. Mất người phấn chấn, chỉ cần Dạ Mặc Cảnh gật đầu thì việc này cách kế hoạch bọn họ càng gần.
Nghi Nhân ngồi vào trong xe ngựa, phân phó nói. “Đức Tử, đi thăm dò một nữ nhân tên là Dạ Lạc Dao”.
“Tuân lệnh!”.
“Mãn Ngân, trở về khách sạn!”.
Thả rèm xuống, Nghi Nhân nhắm mắt lại. Vừa rồi những lời nói của Trương Tam hắn nghe không sót một chữ. Hắn ta nói, Dạ Lạc Dao vừa từ Tây Vực trở lại kinh thành, còn mang về một tin tức quan trọng……..
Đến tột cùng là tin tức gì?
Xe ngựa đi thẳng về khách sạn, tiểu nhị tiến lên. “Khách quan, ngài đã trở lại”.
“Ừ”, Nghi Nhân đi vào, Mãn Ngân gọi tiểu nhị tới. “Dắt ngựa tới chuồng ngựa, một lần ăn thì cho 1 thạch hạt kê”. Nói xong móc một nén bạc ném cho hắn. Cặp mắt iểu nhị sáng lên, vội vàng cảm tạ nói. “Cảm ơn khách quan!”. Không quên nói vài lời nịnh hót. “Ngựa này của ngài đúng là ngựa tốt, ăn một thạch hạt kê chắc phải là thiên lý mã!”.
Mãn Ngân hả hê ngẩng đầu. “Đương nhiên rồi, đây chính là ngựa chúng ta……..”.
Trước mặt, Nghi Nhân dừng lại, không xoay người chỉ ngoắc ngoắc ngón tay. Mãn Ngân tự biết mình đã lỡ miệng, vội đuổi tiểu nhị đi, còn mình thì đi theo sau Nghi Nhân.
“Nghi Nhân công tử, công tử đã trở lại”. Trong khách điếm, Vấn Xuân và Sơ Hạ chào hỏi với bọn họ.
Nghi Nhân đi tới ngồi xuống. “Nhìn bộ dạng mặt ủ mày chau của các ngươi, có phải là vẫn chưa tìm được tiểu thư nhà các ngươi không?”.
“Haiz”. Vấn Xuân thở dài một tiếng. “Tìm khắp cả kinh thành và các vùng lân cận vẫn không thấy”.
Sơ Hạ nói. “Tính khí Tam Nương quật cường như vậy, nàng đã muốn đi thì làm sao chúng ta có thể tìm thấy được? Không khéo nàng đã sớm ra khỏi kinh thành cũng nên”.
“Ừ, Vương gia đã phái người tìm ở bên ngoài, hy vọng có thể nhanh tìm được người”.
Nghi Nhân lẳng lặng nghe, nói. “Thiên hạ lớn như vậy, muốn tìm được một người thật sự rất khó nếu không để cho nàng tự xuất hiện! Bình thường vị cô nương này để ý nhất là cái gì? Hoặc là nói, ai hoặc cái gì làm nàng không yên tâm nhất?”.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói. “Bảo thiếu gia!”.
“Ha ha”. Nghi Nhân chỉ cười không nói, hắn không nói gì thì họ cũng đã hiểu.
“Đúng rồi! Chúng ta nói Bảo Bảo bệnh nặng, đòi mẹ! Không tin Tam Nương không xuất hiện!”. Vấn Xuân kích động đứng dậy, nói cảm ơn với Nghi Nhân. “Nghi Nhân công tử, ngài nói một câu làm thức tỉnh người trong mộng! Cảm ơn ngài rất nhiều!”.
Nghi Nhân khoát tay cười nói. “Ta nên cảm ơn các ngươi mới đúng, nếu không phải các ngươi tốt bụng cho chúng ta vào ở thì ta và tùy tùng chỉ có thể ngủ ngoài đường”.
“Haiz, Nghi Nhân công tử, ngài đừng trách móc dân chúng ở đây, mặc dù bọn họ bài xích người ngoại phiên nhưng không hề ác ý. Chỉ là bởi vì………..”.
“Bởi vì chúng ta háo chiến?”. Nghi Nhân cười khẽm cũng không tức giận. “Nếu như đây là thiên tính của chúng ta thì ta cũng không hy vọng xóa bỏ được thành kiến đó. Giống như các ngươi thích yên ổn thì chúng ta cũng có tín ngưỡng của chúng ta, nhưng mà chúng ta sẽ không tổn thương người vô tội, đây là nguyên tắc của chúng ta”.
Lúc này, Hồng Ngọc mệt mỏi đi vào, nằm bẹp dí trên bàn. “Mệt chết đi được, rốt cuộc nữ nhân ngu ngốc kia chạy đi đâu rồi? Tỷ ấy mà không về nữa chắc Dạ Vô Hàm lật cả Minh Tịch lên quá”.
Nghi Nhân rũ mắt xuống, không ngờ nữ nhân này lại quan trọng với Hàm Vương như vậy.
“Mộc Hồng Ngọc!”. Dạ Dập Tuyên mệt mỏi lè lưỡi, thở hổn hển chạy vào. “Ngươi…. Ngươi không thể đi chậm một chút sao?”.
Hồng Ngọc lườm hắn một cái. “Khinh công của ngươi không tốt thì đừng ở chỗ này hô to gọi nhỏ!”. Nàng ngồi dậy, duỗi tay ra. “Đưa đây”.
Dạ Dập Tuyên khẽ cắn răng, miễn cưỡng móc ngân phiếu đưa cho nàng. “Nhìn kỹ, đây là năm trăm lượng!”.
Hồng Ngọc hài lòng gật đầu, nhét ngân phiếu vào trong ngực. “Về sau muốn thử thì cứ nói, ta nhất định sẽ theo đến cùng!”.
“Hừ, gia có bạc nhiều tiêu không hết nên mới tìm ngươi phân phát”.
“Nếu nói như vậy mà trong lòng ngươi cảm thấy dễ chịu hơn thì cứ nói, ta không sao”. Hồng Ngọc lười biếng bước lên lầu. “Mệt quá, ta muốn tắm nước nóng ~”.
Dạ Dập Tuyên “chậc chậc chậc” lắc đầu. “Tắm mà còn nói to như vậy, ngươi sợ người khác không biết à? Là cô nương mà chả dè dặt gì cả, ta hoài nghi không biết người có phải là nam nhân xâm nhập vào trong nữ nhân không?”.
Hồng Ngọc quay đầu lại, cười thản nhiên. “Nếu như ngươi hoài nghi thì đi vào nghiệm chứng là được. Nhưng mà ta cũng quên mất, ta là nam nhân hay nữ nhân thì ngươi phải là người rõ nhất chứ”. Nàng nói lời cuối, cắn răng nghiến lợi mà nói.
Dạ Dập Tuyên lúng túng quay mặt đi. “Ta tùy tiện nói giỡn một chút, ngươi lại nghĩ là thật”.
“Rầm!”. Hồng Ngọc đóng mạnh cửa vào, hắn sờ sờ mũi, nghiêng đầu nói chuyện với Vấn Xuân và Sơ Hạ, hai người thuật lại phương pháp vừa rồi một lần. Lúc này Dạ Dập Tuyên mới chú ý đến Nghi Nhân, kể từ sau khi hắn vào đây ở, đây mới là lần đầu tiên nhìn thẳng vào hắn.
“Nghe nói, ngươi là ngươi ngoại phiên?”.
Nghi Nhân không để ý, gật đầu.
“Ta có thể hỏi ngươi đến kinh thành làm gì sao?”.
“Làm ăn”.
“Buôn bán cái gì?”.
“Da thú”.
“Tại sao lại không thấy hàng của ngươi?”.
“Đã bán cho người mua rồi”.
“Khi nào thì đi?”.
“Chưa biết”.
Dạ Dập Tuyên không hỏi nhiều nữa, hắn không cảm nhận được gì trên người đối phương. Người này không giống với thương nhân bình thường, kín kẽ, cơ trí, tài năng hiển lộ. Thân đang ở trên đất khách quê người, dường như hắn ta khinh thường che giấu cường thế của bản thân, có thể làm được như vậy ngoại trừ ngu ngốc thì chính là người mạnh chân chính. Hắn tình nguyện tin tưởng hắn ta là dạng người thứ hai.
Gần đây hắn lo chuyện của Tam Nương nên sơ sót với người này, có lẽ đến lúc thăm dò hắn rồi.
Vấn Xuân và Sơ Hạ ở bên cạnh, hai mặt nhìn nhau, ánh mắt hai người nam nhân đụng vào một chỗ như tóe ra tia lửa. Loại cảm giác đó như là, là người có bộ dạng xinh xắn thì không có biện pháp bỏ qua cho sự tồn tại của đối phương.
Nghi Nhân cười nhạt, đứng dậy. “Chư vị, xin lỗi không tiếp được, ta muốn lên nghỉ ngơi”.
Ánh mắt Dạ Dập Tuyên cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn. Nghi Nhân đang lên lầu đột nhiên dừng lại. “Tiểu nhị, làm phiên ngươi mang nước lên cho ta, ta cũng muốn tắm rửa. A đúng rồi, phòng ta ngay cạnh phòng của Mộc cô nương, đừng để sai phòng nhé”.
Nói xong hắn quay người đi lên lầu.
Dạ Dập Tuyên trợn mắt, ngay cạnh phòng? Tại sao hắn không biết?
“Haiz, biết”. Tiểu nhị nghi ngờ đáp một tiếng, trong lòng thì làu bàu, khách điếm này chỉ có mấy người ở, ai ở gian phòng nào làm sao mà hắn không nhớ được? Nhất thiết phải nhắc lại sao?
Hai mắt Dạ Dập Tuyên bốc hỏa. “Người này rất cổ quái! Mấy nữ nhân các ngươi sao lại yên tâm cho hắn ta vào đây? Ngộ nhỡ hắn ta là sắc lang hoặc biến thái thì sao?”.
Vấn Xuân: “Sắc lang?”.
Sơ Hạ: “Biến thái?”.
Hai người vội vàng khoát tay, tranh nhau nói giúp Nghi Nhân. “Làm sao có thể, Nghi Nhân công tử rất quân tử, ngay cả nha hoàn chúng ta hắn cũng rất thân thiết lễ độ.....”.
Đáy mắt Dạ Dập Tuyên xẹt qua một tia sáng, hai người thông minh im lặng.
Nghi Nhân quay đầu lại, quét qua một vòng ở cửa chính Cảnh Vương phủ, khóe môi nở nụ cười như không cười. “Hắn ta không có lựa chọn nào khác”.
“Tốt quá”. Mất người phấn chấn, chỉ cần Dạ Mặc Cảnh gật đầu thì việc này cách kế hoạch bọn họ càng gần.
Nghi Nhân ngồi vào trong xe ngựa, phân phó nói. “Đức Tử, đi thăm dò một nữ nhân tên là Dạ Lạc Dao”.
“Tuân lệnh!”.
“Mãn Ngân, trở về khách sạn!”.
Thả rèm xuống, Nghi Nhân nhắm mắt lại. Vừa rồi những lời nói của Trương Tam hắn nghe không sót một chữ. Hắn ta nói, Dạ Lạc Dao vừa từ Tây Vực trở lại kinh thành, còn mang về một tin tức quan trọng……..
Đến tột cùng là tin tức gì?
Xe ngựa đi thẳng về khách sạn, tiểu nhị tiến lên. “Khách quan, ngài đã trở lại”.
“Ừ”, Nghi Nhân đi vào, Mãn Ngân gọi tiểu nhị tới. “Dắt ngựa tới chuồng ngựa, một lần ăn thì cho 1 thạch hạt kê”. Nói xong móc một nén bạc ném cho hắn. Cặp mắt iểu nhị sáng lên, vội vàng cảm tạ nói. “Cảm ơn khách quan!”. Không quên nói vài lời nịnh hót. “Ngựa này của ngài đúng là ngựa tốt, ăn một thạch hạt kê chắc phải là thiên lý mã!”.
Mãn Ngân hả hê ngẩng đầu. “Đương nhiên rồi, đây chính là ngựa chúng ta……..”.
Trước mặt, Nghi Nhân dừng lại, không xoay người chỉ ngoắc ngoắc ngón tay. Mãn Ngân tự biết mình đã lỡ miệng, vội đuổi tiểu nhị đi, còn mình thì đi theo sau Nghi Nhân.
“Nghi Nhân công tử, công tử đã trở lại”. Trong khách điếm, Vấn Xuân và Sơ Hạ chào hỏi với bọn họ.
Nghi Nhân đi tới ngồi xuống. “Nhìn bộ dạng mặt ủ mày chau của các ngươi, có phải là vẫn chưa tìm được tiểu thư nhà các ngươi không?”.
“Haiz”. Vấn Xuân thở dài một tiếng. “Tìm khắp cả kinh thành và các vùng lân cận vẫn không thấy”.
Sơ Hạ nói. “Tính khí Tam Nương quật cường như vậy, nàng đã muốn đi thì làm sao chúng ta có thể tìm thấy được? Không khéo nàng đã sớm ra khỏi kinh thành cũng nên”.
“Ừ, Vương gia đã phái người tìm ở bên ngoài, hy vọng có thể nhanh tìm được người”.
Nghi Nhân lẳng lặng nghe, nói. “Thiên hạ lớn như vậy, muốn tìm được một người thật sự rất khó nếu không để cho nàng tự xuất hiện! Bình thường vị cô nương này để ý nhất là cái gì? Hoặc là nói, ai hoặc cái gì làm nàng không yên tâm nhất?”.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói. “Bảo thiếu gia!”.
“Ha ha”. Nghi Nhân chỉ cười không nói, hắn không nói gì thì họ cũng đã hiểu.
“Đúng rồi! Chúng ta nói Bảo Bảo bệnh nặng, đòi mẹ! Không tin Tam Nương không xuất hiện!”. Vấn Xuân kích động đứng dậy, nói cảm ơn với Nghi Nhân. “Nghi Nhân công tử, ngài nói một câu làm thức tỉnh người trong mộng! Cảm ơn ngài rất nhiều!”.
Nghi Nhân khoát tay cười nói. “Ta nên cảm ơn các ngươi mới đúng, nếu không phải các ngươi tốt bụng cho chúng ta vào ở thì ta và tùy tùng chỉ có thể ngủ ngoài đường”.
“Haiz, Nghi Nhân công tử, ngài đừng trách móc dân chúng ở đây, mặc dù bọn họ bài xích người ngoại phiên nhưng không hề ác ý. Chỉ là bởi vì………..”.
“Bởi vì chúng ta háo chiến?”. Nghi Nhân cười khẽm cũng không tức giận. “Nếu như đây là thiên tính của chúng ta thì ta cũng không hy vọng xóa bỏ được thành kiến đó. Giống như các ngươi thích yên ổn thì chúng ta cũng có tín ngưỡng của chúng ta, nhưng mà chúng ta sẽ không tổn thương người vô tội, đây là nguyên tắc của chúng ta”.
Lúc này, Hồng Ngọc mệt mỏi đi vào, nằm bẹp dí trên bàn. “Mệt chết đi được, rốt cuộc nữ nhân ngu ngốc kia chạy đi đâu rồi? Tỷ ấy mà không về nữa chắc Dạ Vô Hàm lật cả Minh Tịch lên quá”.
Nghi Nhân rũ mắt xuống, không ngờ nữ nhân này lại quan trọng với Hàm Vương như vậy.
“Mộc Hồng Ngọc!”. Dạ Dập Tuyên mệt mỏi lè lưỡi, thở hổn hển chạy vào. “Ngươi…. Ngươi không thể đi chậm một chút sao?”.
Hồng Ngọc lườm hắn một cái. “Khinh công của ngươi không tốt thì đừng ở chỗ này hô to gọi nhỏ!”. Nàng ngồi dậy, duỗi tay ra. “Đưa đây”.
Dạ Dập Tuyên khẽ cắn răng, miễn cưỡng móc ngân phiếu đưa cho nàng. “Nhìn kỹ, đây là năm trăm lượng!”.
Hồng Ngọc hài lòng gật đầu, nhét ngân phiếu vào trong ngực. “Về sau muốn thử thì cứ nói, ta nhất định sẽ theo đến cùng!”.
“Hừ, gia có bạc nhiều tiêu không hết nên mới tìm ngươi phân phát”.
“Nếu nói như vậy mà trong lòng ngươi cảm thấy dễ chịu hơn thì cứ nói, ta không sao”. Hồng Ngọc lười biếng bước lên lầu. “Mệt quá, ta muốn tắm nước nóng ~”.
Dạ Dập Tuyên “chậc chậc chậc” lắc đầu. “Tắm mà còn nói to như vậy, ngươi sợ người khác không biết à? Là cô nương mà chả dè dặt gì cả, ta hoài nghi không biết người có phải là nam nhân xâm nhập vào trong nữ nhân không?”.
Hồng Ngọc quay đầu lại, cười thản nhiên. “Nếu như ngươi hoài nghi thì đi vào nghiệm chứng là được. Nhưng mà ta cũng quên mất, ta là nam nhân hay nữ nhân thì ngươi phải là người rõ nhất chứ”. Nàng nói lời cuối, cắn răng nghiến lợi mà nói.
Dạ Dập Tuyên lúng túng quay mặt đi. “Ta tùy tiện nói giỡn một chút, ngươi lại nghĩ là thật”.
“Rầm!”. Hồng Ngọc đóng mạnh cửa vào, hắn sờ sờ mũi, nghiêng đầu nói chuyện với Vấn Xuân và Sơ Hạ, hai người thuật lại phương pháp vừa rồi một lần. Lúc này Dạ Dập Tuyên mới chú ý đến Nghi Nhân, kể từ sau khi hắn vào đây ở, đây mới là lần đầu tiên nhìn thẳng vào hắn.
“Nghe nói, ngươi là ngươi ngoại phiên?”.
Nghi Nhân không để ý, gật đầu.
“Ta có thể hỏi ngươi đến kinh thành làm gì sao?”.
“Làm ăn”.
“Buôn bán cái gì?”.
“Da thú”.
“Tại sao lại không thấy hàng của ngươi?”.
“Đã bán cho người mua rồi”.
“Khi nào thì đi?”.
“Chưa biết”.
Dạ Dập Tuyên không hỏi nhiều nữa, hắn không cảm nhận được gì trên người đối phương. Người này không giống với thương nhân bình thường, kín kẽ, cơ trí, tài năng hiển lộ. Thân đang ở trên đất khách quê người, dường như hắn ta khinh thường che giấu cường thế của bản thân, có thể làm được như vậy ngoại trừ ngu ngốc thì chính là người mạnh chân chính. Hắn tình nguyện tin tưởng hắn ta là dạng người thứ hai.
Gần đây hắn lo chuyện của Tam Nương nên sơ sót với người này, có lẽ đến lúc thăm dò hắn rồi.
Vấn Xuân và Sơ Hạ ở bên cạnh, hai mặt nhìn nhau, ánh mắt hai người nam nhân đụng vào một chỗ như tóe ra tia lửa. Loại cảm giác đó như là, là người có bộ dạng xinh xắn thì không có biện pháp bỏ qua cho sự tồn tại của đối phương.
Nghi Nhân cười nhạt, đứng dậy. “Chư vị, xin lỗi không tiếp được, ta muốn lên nghỉ ngơi”.
Ánh mắt Dạ Dập Tuyên cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn. Nghi Nhân đang lên lầu đột nhiên dừng lại. “Tiểu nhị, làm phiên ngươi mang nước lên cho ta, ta cũng muốn tắm rửa. A đúng rồi, phòng ta ngay cạnh phòng của Mộc cô nương, đừng để sai phòng nhé”.
Nói xong hắn quay người đi lên lầu.
Dạ Dập Tuyên trợn mắt, ngay cạnh phòng? Tại sao hắn không biết?
“Haiz, biết”. Tiểu nhị nghi ngờ đáp một tiếng, trong lòng thì làu bàu, khách điếm này chỉ có mấy người ở, ai ở gian phòng nào làm sao mà hắn không nhớ được? Nhất thiết phải nhắc lại sao?
Hai mắt Dạ Dập Tuyên bốc hỏa. “Người này rất cổ quái! Mấy nữ nhân các ngươi sao lại yên tâm cho hắn ta vào đây? Ngộ nhỡ hắn ta là sắc lang hoặc biến thái thì sao?”.
Vấn Xuân: “Sắc lang?”.
Sơ Hạ: “Biến thái?”.
Hai người vội vàng khoát tay, tranh nhau nói giúp Nghi Nhân. “Làm sao có thể, Nghi Nhân công tử rất quân tử, ngay cả nha hoàn chúng ta hắn cũng rất thân thiết lễ độ.....”.
Đáy mắt Dạ Dập Tuyên xẹt qua một tia sáng, hai người thông minh im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.