Chương 148: Anh đã từng coi em là em gái chưa?
Nhật Minh
04/08/2019
- Hoàng họ Hoàng?
Mỹ Quyên lắp bắp nói không nên lời, ngón tay vô thức chĩa vào mặt Khánh Tường, một cử chỉ hết sức thô lỗ và bất lịch sự
- Bỏ cái tay dơ bẩn của cô ra khỏi mặt em gái tôi ngay
Khánh Duy nhăn mặt nhìn hành động vô thức của Mỹ Quyên mà trong lòng không mấy dễ chịu, phép lịch sự tối thiểu là không được chỉ tay vào mặt đối phương đấy có biết không? Không lẽ ở nhà ba mẹ không dạy à?
Vẫn còn ngơ ngác trước câu nói vừa rồi của Khánh Tường, trong lòng Mỹ Quyên vẫn còn bán tính bán nghi cho rằng những điều Khánh Tường nói đều là bịa đặt, hoàn toàn không có cơ sở
Nhưng mọi chuyện không hề đi theo hướng của cô ta
Ngay khi lời cảnh cáo của Khánh Duy vừa cất lên thì cũng là lúc thâm tâm của Mỹ Quyên hụt hẫng như bị ai đó đẩy từ vách núi cao xuống vực sâu thăm thẳm
Bỏ cái tay dơ bẩn của cô ra khỏi mặt em gái tôi? Em gái của tôi?
Quen biết nhau từ lâu, vậy mà Khánh Duy còn không cho cô ta gọi một tiếng anh trai chứ đừng nói đứng ra bênh vực bảo vệ cô ta
Trước đây Mỹ Quyên cứ nghĩ rằng Khánh Duy ngại cô ta là con nuôi, ngại thể hiện cảm xúc, ngại phải bênh vực bảo vệ Thực chất trong lòng Khánh Duy cũng có yêu thương cô ta Nhưng không, Mỹ Quyên đã lầm Cô ta đã sai thật sự rồi
Rõ ràng Khánh Duy biết thể hiện cảm xúc, biết đứng ra bao bọc cho em gái, biết yêu thương chiều chuộng em gái Chỉ là sự tình thương đó không dành cho cô ta mà thôi
Cô ta hụt hẫng? Có chứ
Bực tức? Có luôn
Tủi thân? Càng không thể không có
Căm ghét? Chắc chắn là có
Ánh mắt của Mỹ Quyên hằn lên tia sát khí, bàn tay cô ta nắm thành nắm đấm bấm chặt vào lòng bàn tay, khiến cho chiếc găng tay màu trắng đã thấp thoáng vệt đỏ của máu tươi
Mỹ Quyên đang cố kìm nén cảm xúc của mình, hôm nay là ngày vui nên phải thật bình tĩnh Cô ta hỏi
- Em gái của anh? Sao trước đây chưa từng gặp qua?
Khánh Tường định lên tiếng trả lời thì Khánh Duy đã nhanh hơn một bước, anh ôm vai em gái bảo bối như minh chứng điều mình nói là sự thật, nhàn nhạt nói ra vài chữ nhưng lại sắc nhọn như kim tiêm đâm thẳng vào Mỹ Quyên, anh nói
- Muốn gặp? Cô đủ tư cách sao?
Thật ra mà nói thì trên đời này Khánh Duy yêu thương cưng chiều có ba người phụ nữ mà thôi Ngoài ba người này ra thì không còn ai có thể khiến anh bận tâm được
Thứ nhất là mẹ Tường, người phụ nữ quyền lực của gia đình Người mà không cần làm gì mà trong tay quản lý mạng sống cũng như tài chính của cả nhà
Thứ hai là em gái yêu quái ngồi cạnh anh đây này, cô chúa nhỏ xinh đẹp nhà họ Hoàng Thứ yêu nghiệt quấn lấy anh từ nhỏ như đỉa đói muốn gỡ cũng không gỡ đượcCơ mà nói Khánh Tường là đỉa đói quấn lấy Khánh Duy thì có hơi sai sai:> Ngược lại thì đúng hơn
Người cuối cùng đương nhiên là bảo bối lớn của anh rồi, làm sao lẫn lộn với người khác được?
Nghĩ tới Thiên Di, Khánh Duy khẽ cười, mới không gặp có một ngày mà nhớ quá, xong đám cưới phải đi hẹn hò ngay mới được
Vì thế đương nhiên Mỹ Quyên không có cửa để anh liếc nhìn chứ đừng bảo là quan tâm, cô ta từng đối xử với bảo bối của anh như thế nào anh đều không quên
Nhận lấy câu nói như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người, toàn thân Mỹ Quyên cứng đờ không nói được gì, cô ta nhìn Khánh Duy nở nụ cười vô hồn sau đó hỏi anh
- Khánh Duy! Anh đã từng coi em là em gái chưa?
Không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, Khánh Duy kéo ghế cho Khánh Tường ngồi xuống, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, giọng nói cũng lãnh đạm đi vài phần, anh nói
- Chưa từng!
Mỹ Quyên lắp bắp nói không nên lời, ngón tay vô thức chĩa vào mặt Khánh Tường, một cử chỉ hết sức thô lỗ và bất lịch sự
- Bỏ cái tay dơ bẩn của cô ra khỏi mặt em gái tôi ngay
Khánh Duy nhăn mặt nhìn hành động vô thức của Mỹ Quyên mà trong lòng không mấy dễ chịu, phép lịch sự tối thiểu là không được chỉ tay vào mặt đối phương đấy có biết không? Không lẽ ở nhà ba mẹ không dạy à?
Vẫn còn ngơ ngác trước câu nói vừa rồi của Khánh Tường, trong lòng Mỹ Quyên vẫn còn bán tính bán nghi cho rằng những điều Khánh Tường nói đều là bịa đặt, hoàn toàn không có cơ sở
Nhưng mọi chuyện không hề đi theo hướng của cô ta
Ngay khi lời cảnh cáo của Khánh Duy vừa cất lên thì cũng là lúc thâm tâm của Mỹ Quyên hụt hẫng như bị ai đó đẩy từ vách núi cao xuống vực sâu thăm thẳm
Bỏ cái tay dơ bẩn của cô ra khỏi mặt em gái tôi? Em gái của tôi?
Quen biết nhau từ lâu, vậy mà Khánh Duy còn không cho cô ta gọi một tiếng anh trai chứ đừng nói đứng ra bênh vực bảo vệ cô ta
Trước đây Mỹ Quyên cứ nghĩ rằng Khánh Duy ngại cô ta là con nuôi, ngại thể hiện cảm xúc, ngại phải bênh vực bảo vệ Thực chất trong lòng Khánh Duy cũng có yêu thương cô ta Nhưng không, Mỹ Quyên đã lầm Cô ta đã sai thật sự rồi
Rõ ràng Khánh Duy biết thể hiện cảm xúc, biết đứng ra bao bọc cho em gái, biết yêu thương chiều chuộng em gái Chỉ là sự tình thương đó không dành cho cô ta mà thôi
Cô ta hụt hẫng? Có chứ
Bực tức? Có luôn
Tủi thân? Càng không thể không có
Căm ghét? Chắc chắn là có
Ánh mắt của Mỹ Quyên hằn lên tia sát khí, bàn tay cô ta nắm thành nắm đấm bấm chặt vào lòng bàn tay, khiến cho chiếc găng tay màu trắng đã thấp thoáng vệt đỏ của máu tươi
Mỹ Quyên đang cố kìm nén cảm xúc của mình, hôm nay là ngày vui nên phải thật bình tĩnh Cô ta hỏi
- Em gái của anh? Sao trước đây chưa từng gặp qua?
Khánh Tường định lên tiếng trả lời thì Khánh Duy đã nhanh hơn một bước, anh ôm vai em gái bảo bối như minh chứng điều mình nói là sự thật, nhàn nhạt nói ra vài chữ nhưng lại sắc nhọn như kim tiêm đâm thẳng vào Mỹ Quyên, anh nói
- Muốn gặp? Cô đủ tư cách sao?
Thật ra mà nói thì trên đời này Khánh Duy yêu thương cưng chiều có ba người phụ nữ mà thôi Ngoài ba người này ra thì không còn ai có thể khiến anh bận tâm được
Thứ nhất là mẹ Tường, người phụ nữ quyền lực của gia đình Người mà không cần làm gì mà trong tay quản lý mạng sống cũng như tài chính của cả nhà
Thứ hai là em gái yêu quái ngồi cạnh anh đây này, cô chúa nhỏ xinh đẹp nhà họ Hoàng Thứ yêu nghiệt quấn lấy anh từ nhỏ như đỉa đói muốn gỡ cũng không gỡ đượcCơ mà nói Khánh Tường là đỉa đói quấn lấy Khánh Duy thì có hơi sai sai:> Ngược lại thì đúng hơn
Người cuối cùng đương nhiên là bảo bối lớn của anh rồi, làm sao lẫn lộn với người khác được?
Nghĩ tới Thiên Di, Khánh Duy khẽ cười, mới không gặp có một ngày mà nhớ quá, xong đám cưới phải đi hẹn hò ngay mới được
Vì thế đương nhiên Mỹ Quyên không có cửa để anh liếc nhìn chứ đừng bảo là quan tâm, cô ta từng đối xử với bảo bối của anh như thế nào anh đều không quên
Nhận lấy câu nói như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người, toàn thân Mỹ Quyên cứng đờ không nói được gì, cô ta nhìn Khánh Duy nở nụ cười vô hồn sau đó hỏi anh
- Khánh Duy! Anh đã từng coi em là em gái chưa?
Không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, Khánh Duy kéo ghế cho Khánh Tường ngồi xuống, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, giọng nói cũng lãnh đạm đi vài phần, anh nói
- Chưa từng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.