Chương 14: Anh sẽ chờ, cho đến khi em chịu mở lòng
Nhật Minh
31/07/2019
Từng giọt mưa rơi rả rích bên ngoài. Bầu trời yếu ớt không chút ánh sáng, những đám mây đen kịt đã phủ kín bầu trời từ khi nào. Và mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng rơi.
Cái lạnh cắt da thịt của tháng mười hai từ từ xâm chiếm khu vực này. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua mang theo sự hanh khô và rét buốt tột cùng.
Vào cái thời tiết khắc nghiệt như thế này, thì chỉ có cuộn người trong chăn ấm nệm êm là hạnh phúc nhất rồi.
Ở đâu đó trong căn nhà ấm áp, có một con sâu ngủ đang chìm trong giấc mộng đẹp của riêng mình.
Minh Hào chăm chú nấu bữa điểm tâm cho công chúa nhỏ của mình, tính đến bây giờ anh đã ở nhà Khánh Tường được hai tháng rồi, Khánh Tường có thời gian biểu rất khác người mà còn rất kén ăn nữa chứ. Nhưng may sao, tài nấu nướng của anh không tồi.
Nhưng éo le một cái, đến bây giờ Khánh Tường vẫn chả thèm ngó ngàng tới anh dù chỉ một lần. Haizzzzzzz, theo đuổi vợ sao khó quá trời.
Gỡ chiếc tạp dề màu đen ra, xắn lại tay áo cho gọn gàng, rửa sạch mùi thức ăn còn vương vấn trên từng ngón tay thon dài của mình. Dáng vẻ Minh Hào lúc này thật cuốn hút chết người.
Minh Hào nhẹ nhàng tiến tới cuộn sushi khổng lồ đang nằm chiễm chệ giữa giường, anh cúi xuống vén gọn lại những lọn tóc đang rũ xuống khuôn mặt xinh đẹp đang say giấc nồng, sau đó anh đặt một nụ hôn lên trán của Khánh Tường.
Đến bao giờ anh mới có thể quang minh chính đại hôn cô đây? Nghĩ tới đây mà Minh Hào cười khổ, không biết vì lý do gì mà cô lại khép mình như thế.
Trước khi ra khỏi nhà, Minh Hào có để lại một tờ giấy nhắn cho Khánh Tường, nói cô phải ăn hết số thức ăn trên bàn, bỏ phí là hư.
Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, mọi việc ở công ty anh đã xử lý thông qua máy tính hết rồi, cứ ngồi ì ở nhà Khánh Tường sẽ sinh nghi, nên Minh Hào đành hy sinh ra ngoài làm việc bán thời gian vậy.
Anh làm nhân viên phục vụ của một quán trà sữa nổi tiếng khá lớn, thay đồ dành cho nhân viên. Minh Hào cẩn thận bưng từng ly trà ra cho khách.
Không hiểu sao hôm nay quán lại đông khách thế nhỉ, đây chưa phải là giờ cao điểm cơ mà? Sao lại toàn mấy chị em gái tới thế này.
- Minh Hào! Lại đây.
Ông chủ quán gọi anh lại nhìn ngắm một lúc rồi nở nụ cười, sau đó đưa cho anh một khay ba ly trà sữa, bảo anh mang ra bàn kế cửa sổ. Ở đó có ba cô gái đang lén lút nhìn trộm Minh Hào rồi cười khúc khích với nhau.
Minh Hào vâng lời mang trà sữa ra bàn đó, ba cô gái nhìn thấy anh đang tiến tới chỗ mình thì sướng rơn hết cả người. Trong đó có một cô bạo dạn hỏi anh
- Anh đẹp trai ơi! Anh có người yêu chưa ạ?
Minh Hào hơi giật mình vì câu hỏi này, vốn dĩ không muốn trả lời nhưng cô bé xinh xắn cứ nhìn anh chằm chằm, nếu không trả lời sẽ bị nói là bất lịch sự.
Anh ngước lên nhìn cô bé, khóe miệng xuất hiện chiếc má lúm xinh xinh, anh cười nói.
- Chưa! anh chưa có người yêu.
Cô bé nghe như mở cờ trong bụng, vui mừng cười híp mắt lại, rất đáng yêu, cô bé tiếp tục hỏi.
- Thế anh cho em xin facebook đi, để tiện trò chuyện hơn ý.
Minh Hào lấy trong túi ra một chiếc điện thoại màu trắng, rồi đưa cho cô bé xem, khóe môi anh vẫn giữ nụ cười xinh đẹp ban nãy.
- Anh chưa có người yêu, nhưng anh có vợ rồi. Bé xem vợ anh có dễ thương không?
Minh Hào chìa tấm ảnh khóa của di động anh ra cho cô bé xem, Khánh Tường đang mặc bộ đồ liền thân hình khủng long xanh đáng yêu đang ôm Bảo Bối thiếp đi.
Cô bé xinh xắn đóng băng tại chỗ, chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Người ta chưa có người yêu, nhưng người ta có vợ rồi đấy. Thiệt là đau lòng quá đi.
- Minh Hào! Mang ra bàn số 3 nhé.
Chị nhân viên khá lớn tuổi giao cho Minh Hào hai ly trà sữa, rồi chỉ về phía chiếc bàn có hai người thanh niên đang trò chuyện say mê.
- Này! Mày vẫn chưa từ bỏ ý định đó ư?
Người con trai khá nhỏ con lên tiếng hỏi người bạn đối diện mình
- Đương nhiên là chưa rồi, mày nghĩ đi tao còn chưa xơ múi được gì mà lại bị đá, như vậy có phải lỗ to quá rồi đúng không?
Trung Hiếu ngả người tựa lưng vào thành ghế, hai tay chắp sau gáy, thoải mái cười cợt.
- Nhưng nhỏ đó có chấp nhận không? Tao thấy lần này hơi căng à nghen.
- Nó yêu tao như chết đi sống lại, ngày xưa tao phạm biết bao nhiêu sai lầm nó vẫn tha thứ cho tao đấy thôi. Đây mày xem đi, bây giờ ngon như vậy mà bỏ đi thì hơi tiếc.
Trung Hiếu mở di động ra, vào mục thư viện rồi mở tấm hình của Khánh Tường cho hắn ta xem, trên môi vẫn giữ nụ cười đắc chí.
Toàn bộ câu chuyện đều lọt vào tai Minh Hào, anh tức giận dùm Khánh Tường, không ngờ tên khốn kiếp này lại là người cô từng thương. Nếu vậy, có lẽ anh đã biết được phần nào lý do cô khép mình lại như vậy rồi.
Bầu trời đã lấp lánh vài tia sáng yếu ớt của những ngôi sao nhỏ, ánh trăng vằng vặc tỏa sáng một vùng trời. Từng cơn gió mát lạnh thổi vi vu nhưng vẫn không khiến cho tâm trạng của Minh Hào khá hơn chút nào. Suy nghĩ trong đầu anh bây giờ rất hỗn độn.
Đi mãi đi mãi, anh không biết mình đã về đến nhà từ bao giờ. Minh Hào chán nản dựa người vào cửa, sau đó cúi người xuống thay đôi dép bông rồi đi vào nhà.
Mùi thơm của thức ăn bỗng nhiên phảng phất khắp ngôi nhà, Minh Hào đưa mũi hít hết hương thơm ấy, bụng anh cồn cào lên vì đói.
Khánh Tường đứng trong bếp xào nấu thức ăn, cô mặc bộ pijama màu xanh nhạt và đeo một chiếc tạp dề xinh xắn, bên cạnh còn có Bảo Bối ngồi vẫy vẫy đuôi, hai mắt sáng rực nhìn vào dĩa thức ăn thơm ngon ấy.
- Anh về rồi sao? Mau đi tắm rửa rồi ra ăn cho nóng nhé, mau lên tôi chờ.
Khánh Tường nở nụ cười nhìn Minh Hào, đột nhiên anh chạy tới, vòng tay qua ôm eo Khánh Tường, cô hoảng hốt tròn mắt, toàn thân cứng đờ lại. Khánh Tường cựa quậy muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh.
- Chỉ một chút thôi, xin em đấy.
Minh Hào nói bằng giọng hết sức tha thiết, toàn thân vô lực tựa vào hõm cổ của cô, tham lam hít hà mùi hương dễ chịu trên người Khánh Tường.
Người con gái anh thương, rốt cuộc đã trải qua những gì? Anh rất muốn biết, nhưng lại không biết lấy danh nghĩa gì để hỏi.
Thôi thì, anh sẽ chờ, chờ tới khi nào cô mở lòng mình ra thì mới thôi.
Khánh Tường đứng yên cho anh ôm, cô cảm nhận được hôm nay Minh Hào có gì đó rất khác.
Trung Hiếu chân trước đá chân sau, liêu xiêu về nhà, đêm nay hắn rất vui nên hơi quá chén, thành ra bây giờ nhìn con vịt ra con gà.
Đột nhiên có thứ gì đó trùm lên đầu hắn, một mảng tối đen hiện ra trước mắt, sau đó là những cơn đau dữ dội truyền lên đại não. Hắn bị người ta đánh.
Rất đau, từng cú đấm cứ thúc thẳng vào vùng bụng hắn, rồi tới đầu và lưng. Cuối cùng là một cú đá vào cái chân thứ ba của hắn. Hắn ôm chỗ đó, đau đớn nằm khuỵa xuống đất.
Trước khi đi, người kia còn nhổ một bãi nước miếng xuống mặt hắn, cười khẩy rồi nói.
- Từ bỏ ý định cướp mất bà chủ tương lai của tụi tao đi. Đồ rác rưởi.
Cái lạnh cắt da thịt của tháng mười hai từ từ xâm chiếm khu vực này. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua mang theo sự hanh khô và rét buốt tột cùng.
Vào cái thời tiết khắc nghiệt như thế này, thì chỉ có cuộn người trong chăn ấm nệm êm là hạnh phúc nhất rồi.
Ở đâu đó trong căn nhà ấm áp, có một con sâu ngủ đang chìm trong giấc mộng đẹp của riêng mình.
Minh Hào chăm chú nấu bữa điểm tâm cho công chúa nhỏ của mình, tính đến bây giờ anh đã ở nhà Khánh Tường được hai tháng rồi, Khánh Tường có thời gian biểu rất khác người mà còn rất kén ăn nữa chứ. Nhưng may sao, tài nấu nướng của anh không tồi.
Nhưng éo le một cái, đến bây giờ Khánh Tường vẫn chả thèm ngó ngàng tới anh dù chỉ một lần. Haizzzzzzz, theo đuổi vợ sao khó quá trời.
Gỡ chiếc tạp dề màu đen ra, xắn lại tay áo cho gọn gàng, rửa sạch mùi thức ăn còn vương vấn trên từng ngón tay thon dài của mình. Dáng vẻ Minh Hào lúc này thật cuốn hút chết người.
Minh Hào nhẹ nhàng tiến tới cuộn sushi khổng lồ đang nằm chiễm chệ giữa giường, anh cúi xuống vén gọn lại những lọn tóc đang rũ xuống khuôn mặt xinh đẹp đang say giấc nồng, sau đó anh đặt một nụ hôn lên trán của Khánh Tường.
Đến bao giờ anh mới có thể quang minh chính đại hôn cô đây? Nghĩ tới đây mà Minh Hào cười khổ, không biết vì lý do gì mà cô lại khép mình như thế.
Trước khi ra khỏi nhà, Minh Hào có để lại một tờ giấy nhắn cho Khánh Tường, nói cô phải ăn hết số thức ăn trên bàn, bỏ phí là hư.
Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, mọi việc ở công ty anh đã xử lý thông qua máy tính hết rồi, cứ ngồi ì ở nhà Khánh Tường sẽ sinh nghi, nên Minh Hào đành hy sinh ra ngoài làm việc bán thời gian vậy.
Anh làm nhân viên phục vụ của một quán trà sữa nổi tiếng khá lớn, thay đồ dành cho nhân viên. Minh Hào cẩn thận bưng từng ly trà ra cho khách.
Không hiểu sao hôm nay quán lại đông khách thế nhỉ, đây chưa phải là giờ cao điểm cơ mà? Sao lại toàn mấy chị em gái tới thế này.
- Minh Hào! Lại đây.
Ông chủ quán gọi anh lại nhìn ngắm một lúc rồi nở nụ cười, sau đó đưa cho anh một khay ba ly trà sữa, bảo anh mang ra bàn kế cửa sổ. Ở đó có ba cô gái đang lén lút nhìn trộm Minh Hào rồi cười khúc khích với nhau.
Minh Hào vâng lời mang trà sữa ra bàn đó, ba cô gái nhìn thấy anh đang tiến tới chỗ mình thì sướng rơn hết cả người. Trong đó có một cô bạo dạn hỏi anh
- Anh đẹp trai ơi! Anh có người yêu chưa ạ?
Minh Hào hơi giật mình vì câu hỏi này, vốn dĩ không muốn trả lời nhưng cô bé xinh xắn cứ nhìn anh chằm chằm, nếu không trả lời sẽ bị nói là bất lịch sự.
Anh ngước lên nhìn cô bé, khóe miệng xuất hiện chiếc má lúm xinh xinh, anh cười nói.
- Chưa! anh chưa có người yêu.
Cô bé nghe như mở cờ trong bụng, vui mừng cười híp mắt lại, rất đáng yêu, cô bé tiếp tục hỏi.
- Thế anh cho em xin facebook đi, để tiện trò chuyện hơn ý.
Minh Hào lấy trong túi ra một chiếc điện thoại màu trắng, rồi đưa cho cô bé xem, khóe môi anh vẫn giữ nụ cười xinh đẹp ban nãy.
- Anh chưa có người yêu, nhưng anh có vợ rồi. Bé xem vợ anh có dễ thương không?
Minh Hào chìa tấm ảnh khóa của di động anh ra cho cô bé xem, Khánh Tường đang mặc bộ đồ liền thân hình khủng long xanh đáng yêu đang ôm Bảo Bối thiếp đi.
Cô bé xinh xắn đóng băng tại chỗ, chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Người ta chưa có người yêu, nhưng người ta có vợ rồi đấy. Thiệt là đau lòng quá đi.
- Minh Hào! Mang ra bàn số 3 nhé.
Chị nhân viên khá lớn tuổi giao cho Minh Hào hai ly trà sữa, rồi chỉ về phía chiếc bàn có hai người thanh niên đang trò chuyện say mê.
- Này! Mày vẫn chưa từ bỏ ý định đó ư?
Người con trai khá nhỏ con lên tiếng hỏi người bạn đối diện mình
- Đương nhiên là chưa rồi, mày nghĩ đi tao còn chưa xơ múi được gì mà lại bị đá, như vậy có phải lỗ to quá rồi đúng không?
Trung Hiếu ngả người tựa lưng vào thành ghế, hai tay chắp sau gáy, thoải mái cười cợt.
- Nhưng nhỏ đó có chấp nhận không? Tao thấy lần này hơi căng à nghen.
- Nó yêu tao như chết đi sống lại, ngày xưa tao phạm biết bao nhiêu sai lầm nó vẫn tha thứ cho tao đấy thôi. Đây mày xem đi, bây giờ ngon như vậy mà bỏ đi thì hơi tiếc.
Trung Hiếu mở di động ra, vào mục thư viện rồi mở tấm hình của Khánh Tường cho hắn ta xem, trên môi vẫn giữ nụ cười đắc chí.
Toàn bộ câu chuyện đều lọt vào tai Minh Hào, anh tức giận dùm Khánh Tường, không ngờ tên khốn kiếp này lại là người cô từng thương. Nếu vậy, có lẽ anh đã biết được phần nào lý do cô khép mình lại như vậy rồi.
Bầu trời đã lấp lánh vài tia sáng yếu ớt của những ngôi sao nhỏ, ánh trăng vằng vặc tỏa sáng một vùng trời. Từng cơn gió mát lạnh thổi vi vu nhưng vẫn không khiến cho tâm trạng của Minh Hào khá hơn chút nào. Suy nghĩ trong đầu anh bây giờ rất hỗn độn.
Đi mãi đi mãi, anh không biết mình đã về đến nhà từ bao giờ. Minh Hào chán nản dựa người vào cửa, sau đó cúi người xuống thay đôi dép bông rồi đi vào nhà.
Mùi thơm của thức ăn bỗng nhiên phảng phất khắp ngôi nhà, Minh Hào đưa mũi hít hết hương thơm ấy, bụng anh cồn cào lên vì đói.
Khánh Tường đứng trong bếp xào nấu thức ăn, cô mặc bộ pijama màu xanh nhạt và đeo một chiếc tạp dề xinh xắn, bên cạnh còn có Bảo Bối ngồi vẫy vẫy đuôi, hai mắt sáng rực nhìn vào dĩa thức ăn thơm ngon ấy.
- Anh về rồi sao? Mau đi tắm rửa rồi ra ăn cho nóng nhé, mau lên tôi chờ.
Khánh Tường nở nụ cười nhìn Minh Hào, đột nhiên anh chạy tới, vòng tay qua ôm eo Khánh Tường, cô hoảng hốt tròn mắt, toàn thân cứng đờ lại. Khánh Tường cựa quậy muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh.
- Chỉ một chút thôi, xin em đấy.
Minh Hào nói bằng giọng hết sức tha thiết, toàn thân vô lực tựa vào hõm cổ của cô, tham lam hít hà mùi hương dễ chịu trên người Khánh Tường.
Người con gái anh thương, rốt cuộc đã trải qua những gì? Anh rất muốn biết, nhưng lại không biết lấy danh nghĩa gì để hỏi.
Thôi thì, anh sẽ chờ, chờ tới khi nào cô mở lòng mình ra thì mới thôi.
Khánh Tường đứng yên cho anh ôm, cô cảm nhận được hôm nay Minh Hào có gì đó rất khác.
Trung Hiếu chân trước đá chân sau, liêu xiêu về nhà, đêm nay hắn rất vui nên hơi quá chén, thành ra bây giờ nhìn con vịt ra con gà.
Đột nhiên có thứ gì đó trùm lên đầu hắn, một mảng tối đen hiện ra trước mắt, sau đó là những cơn đau dữ dội truyền lên đại não. Hắn bị người ta đánh.
Rất đau, từng cú đấm cứ thúc thẳng vào vùng bụng hắn, rồi tới đầu và lưng. Cuối cùng là một cú đá vào cái chân thứ ba của hắn. Hắn ôm chỗ đó, đau đớn nằm khuỵa xuống đất.
Trước khi đi, người kia còn nhổ một bãi nước miếng xuống mặt hắn, cười khẩy rồi nói.
- Từ bỏ ý định cướp mất bà chủ tương lai của tụi tao đi. Đồ rác rưởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.