Chương 264: Bà chủ!
Nhật Minh
13/12/2019
Vừa dứt lời, bên ngoài lập tức truyền tới âm thanh vững chãi của người đàn
ông, đôi chân thon dài đang dần dần tiến về chỗ ồn ào. Mùi hương nam
tính bắt đầu phảng phất xung quanh.
Ivan cầm theo một túi đồ nhỏ trên tay, ánh mắt như đang tìm kiếm bóng hình quen thuộc nào đó.
Cô bé nhân viên thấy Ivan liền nhanh chóng chạy tới, núp sau tấm lưng rộng lớn của anh chàng rồi thút thít nói.
- Quản lý! Có người gây chuyện.
Ivan bất ngờ trước hành động đột ngột này của cô bé, nhưng cũng không nỡ đẩy ra. Thôi thì em nó còn nhỏ, nên hướng dẫn từ từ vậy.
- Được rồi, mọi chuyện là như thế nào? Để anh giải quyết.
Vừa nói Ivan vừa quay sang thì đồng tử đột nhiên co dãn cực độ, giống như vừa nhìn thấy một điều gì đó kinh khủng lắm vậy đấy.
Người mà anh đang tìm kiếm bấy lâu nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Chưa kịp mở miệng nói điều gì, Ivan liền bị cái nháy mắt của Khánh Tường làm cho im bặt. Tuy có hơi khó hiểu nhưng anh chàng không dám hỏi khi có sự xuất hiện của nhiều người ở đây. Không lẽ bà chủ không muốn tiết lộ danh tính sao?
Còn về phía Phỉ Phỉ, thì ngay khi Ivan xuất hiện thì đã hớp mất hồn của cô ta rồi. Toàn bộ sự tập trung đều đổ dồn vào người con trai mang nét đẹp phương Tây này.
- Đây ... đây là ...
Vẫn còn choáng ngợp giữa không khí này, Phỉ Phỉ vẫn còn ấp úng nói không lên lời.
- Là quản lý của chúng tôi, không phải cô muốn gặp sao? Hãy để anh ấy giải quyết mâu thuẫn giữa hai người.
Tuy là người mới, lại không quen với môi trường làm việc, cách thức giao tiếp nên cô bé có phần hơi nhút nhát, nhưng vẫn cố ló đầu ra khỏi tấm lưng rộng lớn của Ivan, nhẹ nhàng giải thích cho Phỉ Phỉ hiểu.
- A! Ra là quản lý
Nhưng đã lấy lại được phần hồn đang lơ lửng vì được gặp trai đẹp. Phỉ Phỉ liền mau chóng lấy lại tâm lý, sau đó nở nụ cười duyên với Ivan rồi chỉ thẳng vào người Khánh Tường rồi nói.
- Tôi muốn chiếc váy này, tôi trả giá gấp ba.
Tất cả mọi người có mặt ở đó, bao gồm Khánh Tường, Vương Nhã và cả Ivan đều nhíu mày trước hành động thô lỗ của Phỉ Phỉ. Chỉ tay vào người khác chưa bao giờ được coi là một hành vi lịch sự và tao nhã.
Vương Nhã khẽ lườm ả ta một cái, sau đó mấp máy môi nói vài từ.
Kém sang!
Nhận thấy lời nói của mình không được tôn trọng, ả ta lại một lần nữa lên tiếng để thu hút sự chú ý của Ivan.
- Này! Cậu có nghe tôi nói không đấy? Tôi muốn chiếc váy này, nếu như hôm nay tôi không có thứ tôi muốn thì cửa hàng này đừng hòng kinh doanh được.
Phỉ Phỉ cười khẩy, dù gì thì ả ta cũng là môt nhà báo có tiếng, chỉ cần dùng một tiểu xảo nào đó là có thể khiến cho cửa hàng này không còn làm ăn được như xưa nữa.
Ivan nhìn Phỉ Phỉ bằng ánh mắt khó chịu, nhưng rồi cũng lên tiếng.
- Quý khách thích mẫu này thì lát nữa tôi sẽ cho người đem tới cho cô, hiện tại bộ trên người quý cô đây là bộ duy nhất còn sót lại trong cửa hàng này rồi.
Nói rồi mau chóng lướt qua người Phỉ Phỉ, rồi đi tới chỗ Khánh Tường.
Ivan tay cầm túi đồ, trên môi vẫn giữ được nụ cười rạng rỡ không thay đổi. Khi vừa tới nơi, anh chàng liền đưa cho Khánh Tường rồi nói.
- Bà chủ, cô nhìn xem mẫu này có ưng ý hay không? Nó vừa được hoàn thiện cách đây hai ngày.
Một tiếng bà chủ của Ivan đủ để khiến Phỉ Phỉ tái xanh mặt mũi. Người đàn ông này gọi Khánh Tường là bà chủ? Một đứa nghèo nàn như cô ta lại là chủ của cửa hàng sang trọng này sao?
Khánh Tường thích thú khi nhìn thấy biểu hiện biến đổi linh hoạt trên khuôn mặt của Phỉ Phỉ. Thân hình nhẹ nhàng lướt ngang qua ấn người của cô ta ngồi bịch xuống ghế. Sau đó thỏ thẻ vào tai của Phỉ Phỉ vài câu.
- Nếu cô đã thích chiếc váy này như thế thì tôi sẽ nhường cho cô, nhưng nhớ là giá gấp ba như cô đã nói. Còn cô muốn phá cửa hàng của tôi? Muốn tôi không tiếp tục kinh doanh nữa?
Dừng lại một chút, Khánh Tường khẽ cười rồi nói tiếp.
- Phỉ Phỉ, cô đang chọc cười tôi sao? Muốn gây khó dễ cho tôi? Cô đang mơ tưởng đấy à
Ivan cầm theo một túi đồ nhỏ trên tay, ánh mắt như đang tìm kiếm bóng hình quen thuộc nào đó.
Cô bé nhân viên thấy Ivan liền nhanh chóng chạy tới, núp sau tấm lưng rộng lớn của anh chàng rồi thút thít nói.
- Quản lý! Có người gây chuyện.
Ivan bất ngờ trước hành động đột ngột này của cô bé, nhưng cũng không nỡ đẩy ra. Thôi thì em nó còn nhỏ, nên hướng dẫn từ từ vậy.
- Được rồi, mọi chuyện là như thế nào? Để anh giải quyết.
Vừa nói Ivan vừa quay sang thì đồng tử đột nhiên co dãn cực độ, giống như vừa nhìn thấy một điều gì đó kinh khủng lắm vậy đấy.
Người mà anh đang tìm kiếm bấy lâu nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Chưa kịp mở miệng nói điều gì, Ivan liền bị cái nháy mắt của Khánh Tường làm cho im bặt. Tuy có hơi khó hiểu nhưng anh chàng không dám hỏi khi có sự xuất hiện của nhiều người ở đây. Không lẽ bà chủ không muốn tiết lộ danh tính sao?
Còn về phía Phỉ Phỉ, thì ngay khi Ivan xuất hiện thì đã hớp mất hồn của cô ta rồi. Toàn bộ sự tập trung đều đổ dồn vào người con trai mang nét đẹp phương Tây này.
- Đây ... đây là ...
Vẫn còn choáng ngợp giữa không khí này, Phỉ Phỉ vẫn còn ấp úng nói không lên lời.
- Là quản lý của chúng tôi, không phải cô muốn gặp sao? Hãy để anh ấy giải quyết mâu thuẫn giữa hai người.
Tuy là người mới, lại không quen với môi trường làm việc, cách thức giao tiếp nên cô bé có phần hơi nhút nhát, nhưng vẫn cố ló đầu ra khỏi tấm lưng rộng lớn của Ivan, nhẹ nhàng giải thích cho Phỉ Phỉ hiểu.
- A! Ra là quản lý
Nhưng đã lấy lại được phần hồn đang lơ lửng vì được gặp trai đẹp. Phỉ Phỉ liền mau chóng lấy lại tâm lý, sau đó nở nụ cười duyên với Ivan rồi chỉ thẳng vào người Khánh Tường rồi nói.
- Tôi muốn chiếc váy này, tôi trả giá gấp ba.
Tất cả mọi người có mặt ở đó, bao gồm Khánh Tường, Vương Nhã và cả Ivan đều nhíu mày trước hành động thô lỗ của Phỉ Phỉ. Chỉ tay vào người khác chưa bao giờ được coi là một hành vi lịch sự và tao nhã.
Vương Nhã khẽ lườm ả ta một cái, sau đó mấp máy môi nói vài từ.
Kém sang!
Nhận thấy lời nói của mình không được tôn trọng, ả ta lại một lần nữa lên tiếng để thu hút sự chú ý của Ivan.
- Này! Cậu có nghe tôi nói không đấy? Tôi muốn chiếc váy này, nếu như hôm nay tôi không có thứ tôi muốn thì cửa hàng này đừng hòng kinh doanh được.
Phỉ Phỉ cười khẩy, dù gì thì ả ta cũng là môt nhà báo có tiếng, chỉ cần dùng một tiểu xảo nào đó là có thể khiến cho cửa hàng này không còn làm ăn được như xưa nữa.
Ivan nhìn Phỉ Phỉ bằng ánh mắt khó chịu, nhưng rồi cũng lên tiếng.
- Quý khách thích mẫu này thì lát nữa tôi sẽ cho người đem tới cho cô, hiện tại bộ trên người quý cô đây là bộ duy nhất còn sót lại trong cửa hàng này rồi.
Nói rồi mau chóng lướt qua người Phỉ Phỉ, rồi đi tới chỗ Khánh Tường.
Ivan tay cầm túi đồ, trên môi vẫn giữ được nụ cười rạng rỡ không thay đổi. Khi vừa tới nơi, anh chàng liền đưa cho Khánh Tường rồi nói.
- Bà chủ, cô nhìn xem mẫu này có ưng ý hay không? Nó vừa được hoàn thiện cách đây hai ngày.
Một tiếng bà chủ của Ivan đủ để khiến Phỉ Phỉ tái xanh mặt mũi. Người đàn ông này gọi Khánh Tường là bà chủ? Một đứa nghèo nàn như cô ta lại là chủ của cửa hàng sang trọng này sao?
Khánh Tường thích thú khi nhìn thấy biểu hiện biến đổi linh hoạt trên khuôn mặt của Phỉ Phỉ. Thân hình nhẹ nhàng lướt ngang qua ấn người của cô ta ngồi bịch xuống ghế. Sau đó thỏ thẻ vào tai của Phỉ Phỉ vài câu.
- Nếu cô đã thích chiếc váy này như thế thì tôi sẽ nhường cho cô, nhưng nhớ là giá gấp ba như cô đã nói. Còn cô muốn phá cửa hàng của tôi? Muốn tôi không tiếp tục kinh doanh nữa?
Dừng lại một chút, Khánh Tường khẽ cười rồi nói tiếp.
- Phỉ Phỉ, cô đang chọc cười tôi sao? Muốn gây khó dễ cho tôi? Cô đang mơ tưởng đấy à
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.