Chương 123: Chờ em dưới mưa
Nhật Minh
04/08/2019
Nghe quản gia Trương nói Minh Hào chờ hai tiếng trước cửa biệt thự đã vậy trời còn mưa nữa chứ, nếu không phải sợ người kia bị bệnh chết thì ông ấy đã không chạy vào thông báo cho cô làm gì rồi
Khánh Tường lập tức khoác chiếc áo len mỏng lên người, che đi bờ vai mảnh khảnh và trắng nõn nà, cô vội vàng chạy ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người
Vì tính cách tiểu thư từ xưa tới giờ không quan tâm tới nhiều người cho lắm, chỉ có người nào thật sự quan trọng mới khiến cho Khánh Tường vội vã như vậy
Thấy em gái bảo bối chạy ra ngoài, bạn nhỏ Khánh Duy hóng hớt chạy theo, anh chàng không tin Minh Hào có thể vì một người con gái mà có thể vứt bỏ sĩ diện và sức khỏe để dầm mưa
Trong mắt anh trai, Minh Hào vẫn chưa toàn tâm toàn ý với bảo bối nhà anh
Khánh Tường cầm lấy chiếc ô lớn do người hầu vừa mang tới, xỏ tạm chiếc dép ở ngoài không biết là của ai, nhanh chóng chạy ra ngoài
Đập vào mắt Khánh Tường là hình ảnh Minh Hào trong tay ôm bó hoa đã dập nát dưới cơn mưa lớn, thân hình cô đơn đứng lẻ loi dưới mưa, khuôn mặt đã trắng bệch vì lạnh, đôi môi đã hơi ửng đỏ lên vì bị cắn nát
Đêm hôm đó, có một người con trai si tình đứng dưới mưa, trong tay ôm bó hoa lớn Toàn thân ướt sũng, ánh mắt kiên định nhìn vào ngôi nhà lớn như đang chờ đợi điều gì đó
Một phút
Hai Phút
Ba phút
Và rồi một tiếng trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện Đột nhiên trời đổ cơn mưa lớn, không biết có phải đang muốn thử thách sự kiên nhẫn của anh hay không?
Chỉ cần gặp được cô ấy, điều gì tôi cũng có thể làm
Cơ thể đã lạnh cóng run bần bật lên vì cơn mưa lớn như trút nước, đã có một vài suy nghĩ thoáng qua trong đầu Minh Hào
Tại sao anh lại vì một người con gái mà hành hạ bản thân như vậy? Có đáng hay không?
Câu trả lời là có, trên đời này chỉ có duy nhất Khánh Tường là người có thể khiến anh bỏ đi cái tôi của bản thân, cái dĩ diện hư ảo để làm cho cô vui
Chỉ cần cô nói thích, thì kể cả việc lên sao hỏa tìm vàng anh cũng cam lòng
Tưởng rằng Minh Hào đã thất bại, nhưng không Trong làn mưa trắng xóa như tuyết thì dần dần hiện ra hình ảnh ngày đêm anh hằng nhung nhớ, bóng dáng của người con gái anh yêu say đắm trong chiếc áo len mỏng manh, tay cầm chiếc ô lớn dần dần tiến về phía anh, khuôn mặt phảng phất nét lo lắng
Minh Hào mỉm cười, sau đó ngất lịm đi vì lạnh Chờ đợi hai tiếng dưới mưa, thật là quá sức đối với anh rồi
Ngủ một giấc thật say, Minh Hào khẽ mở mắt ra quan sát xung quanh Đây đâu phải nhà của anh? Thiết kế của ngôi biệt thự nhà anh không có u ám và cổ điển như ngôi biệt thư này
Không lẽ?
- Tỉnh rồi à?
Khánh Tường ngồi bên cạnh với lấy nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Minh Hào, thấy nhiệt độ có vẻ đã giảm, cô thở phào nhẹ nhõm
- Tại sao anh lại ở đây?
- Còn dám hỏi tại sao à? Đầu óc của anh có bình thường không? Hôm qua dự báo thời tiết có thông báo có bão đổ bộ vào đây mà anh còn đứng hai tiếng dầm mưa? Anh muốn chết à?
Khánh Tường tức giận đến đỏ mặt, con người này rốt cuộc là nghĩ gì mà lại hành động dại dột như vậy chứ? Nếu đêm qua cô không xuất hiện có lẽ sẽ chờ tới sáng luôn không?
Thấy bà xã nhỏ hôm nay đột nhiên xù lông tức giận như mèo con khiến cho Minh Hào không thể nhịn cười đang, khóe môi của anh khẽ cong lên một chút, sau đó dang tay kéo Khánh Tường về phía mình
Bất ngờ vì hành động của Minh Hào, Khánh Tường vô thức té nhào vào người anh, áp tai vào lồng ngực rắn chắc khiến cô có thể nghe được tiếng nhịp tim của anh đang đập rộn ràng
Minh Hào đang hồi hộp sao?
- Ừ! Đầu óc của anh thật không bình thường, từ khi em xuất hiện trong cuộc sống của anh thì trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ tới chuyện làm em vui thôi
Ôn nhu vuốt tóc của Khánh Tường, tay còn lại vô thức siết chặt cô vào người tựa như muốn hòa vào làm một mãi mãi không phân ly, giọng nói trầm ấm quyến rũ của người đàn ông cứ thế vang lên như có sức hút mê hoặc đến lạ
- Với lại em biết có điều gì lạ không?
- Điều gì?
- Cũng nhờ có cơn mưa lớn như thế mà anh có thể gặp lại em, được em chăm sóc
Nghe Minh Hào nói vậy, trong đầu cô lập tức liên tưởng tới hình ảnh lần đầu tiên gặp Minh Hào, anh ấy cũng đang trong tình cảm ốm sốt như hôm nay
Không lẽ là định mệnh sao?
Nhưng mà trong câu nói vừa rồi của Minh Hào có gì đó sai sai Gặp lại là sao?
Ngửi thấy có mùi gì mờ ám, Khánh Tường ngóc đầu ra khỏi lồng ngực ấm áp của anh yêu, đôi môi chu chu lên hỏi Minh Hào
- Anh nói gặp lại em? Chúng ta quen nhau rồi sao?
Nhìn thấy hành động đáng yêu của bà xã nhỏ, Minh Hào không kiềm chế được mà cúi xuống cắn yêu lên môi của cô một cái, tay vẫn vô thức siết chặt bảo bối như sợ ai sẽ cướp mất, sau đó cười rồi nói
- Không biết em có tin hay không, nhưng anh đã yêu em trước khi biết em tên gì
- -------------
Nhớ like và bỏ phiếu cho Minh nha
Khánh Tường lập tức khoác chiếc áo len mỏng lên người, che đi bờ vai mảnh khảnh và trắng nõn nà, cô vội vàng chạy ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người
Vì tính cách tiểu thư từ xưa tới giờ không quan tâm tới nhiều người cho lắm, chỉ có người nào thật sự quan trọng mới khiến cho Khánh Tường vội vã như vậy
Thấy em gái bảo bối chạy ra ngoài, bạn nhỏ Khánh Duy hóng hớt chạy theo, anh chàng không tin Minh Hào có thể vì một người con gái mà có thể vứt bỏ sĩ diện và sức khỏe để dầm mưa
Trong mắt anh trai, Minh Hào vẫn chưa toàn tâm toàn ý với bảo bối nhà anh
Khánh Tường cầm lấy chiếc ô lớn do người hầu vừa mang tới, xỏ tạm chiếc dép ở ngoài không biết là của ai, nhanh chóng chạy ra ngoài
Đập vào mắt Khánh Tường là hình ảnh Minh Hào trong tay ôm bó hoa đã dập nát dưới cơn mưa lớn, thân hình cô đơn đứng lẻ loi dưới mưa, khuôn mặt đã trắng bệch vì lạnh, đôi môi đã hơi ửng đỏ lên vì bị cắn nát
Đêm hôm đó, có một người con trai si tình đứng dưới mưa, trong tay ôm bó hoa lớn Toàn thân ướt sũng, ánh mắt kiên định nhìn vào ngôi nhà lớn như đang chờ đợi điều gì đó
Một phút
Hai Phút
Ba phút
Và rồi một tiếng trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện Đột nhiên trời đổ cơn mưa lớn, không biết có phải đang muốn thử thách sự kiên nhẫn của anh hay không?
Chỉ cần gặp được cô ấy, điều gì tôi cũng có thể làm
Cơ thể đã lạnh cóng run bần bật lên vì cơn mưa lớn như trút nước, đã có một vài suy nghĩ thoáng qua trong đầu Minh Hào
Tại sao anh lại vì một người con gái mà hành hạ bản thân như vậy? Có đáng hay không?
Câu trả lời là có, trên đời này chỉ có duy nhất Khánh Tường là người có thể khiến anh bỏ đi cái tôi của bản thân, cái dĩ diện hư ảo để làm cho cô vui
Chỉ cần cô nói thích, thì kể cả việc lên sao hỏa tìm vàng anh cũng cam lòng
Tưởng rằng Minh Hào đã thất bại, nhưng không Trong làn mưa trắng xóa như tuyết thì dần dần hiện ra hình ảnh ngày đêm anh hằng nhung nhớ, bóng dáng của người con gái anh yêu say đắm trong chiếc áo len mỏng manh, tay cầm chiếc ô lớn dần dần tiến về phía anh, khuôn mặt phảng phất nét lo lắng
Minh Hào mỉm cười, sau đó ngất lịm đi vì lạnh Chờ đợi hai tiếng dưới mưa, thật là quá sức đối với anh rồi
Ngủ một giấc thật say, Minh Hào khẽ mở mắt ra quan sát xung quanh Đây đâu phải nhà của anh? Thiết kế của ngôi biệt thự nhà anh không có u ám và cổ điển như ngôi biệt thư này
Không lẽ?
- Tỉnh rồi à?
Khánh Tường ngồi bên cạnh với lấy nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Minh Hào, thấy nhiệt độ có vẻ đã giảm, cô thở phào nhẹ nhõm
- Tại sao anh lại ở đây?
- Còn dám hỏi tại sao à? Đầu óc của anh có bình thường không? Hôm qua dự báo thời tiết có thông báo có bão đổ bộ vào đây mà anh còn đứng hai tiếng dầm mưa? Anh muốn chết à?
Khánh Tường tức giận đến đỏ mặt, con người này rốt cuộc là nghĩ gì mà lại hành động dại dột như vậy chứ? Nếu đêm qua cô không xuất hiện có lẽ sẽ chờ tới sáng luôn không?
Thấy bà xã nhỏ hôm nay đột nhiên xù lông tức giận như mèo con khiến cho Minh Hào không thể nhịn cười đang, khóe môi của anh khẽ cong lên một chút, sau đó dang tay kéo Khánh Tường về phía mình
Bất ngờ vì hành động của Minh Hào, Khánh Tường vô thức té nhào vào người anh, áp tai vào lồng ngực rắn chắc khiến cô có thể nghe được tiếng nhịp tim của anh đang đập rộn ràng
Minh Hào đang hồi hộp sao?
- Ừ! Đầu óc của anh thật không bình thường, từ khi em xuất hiện trong cuộc sống của anh thì trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ tới chuyện làm em vui thôi
Ôn nhu vuốt tóc của Khánh Tường, tay còn lại vô thức siết chặt cô vào người tựa như muốn hòa vào làm một mãi mãi không phân ly, giọng nói trầm ấm quyến rũ của người đàn ông cứ thế vang lên như có sức hút mê hoặc đến lạ
- Với lại em biết có điều gì lạ không?
- Điều gì?
- Cũng nhờ có cơn mưa lớn như thế mà anh có thể gặp lại em, được em chăm sóc
Nghe Minh Hào nói vậy, trong đầu cô lập tức liên tưởng tới hình ảnh lần đầu tiên gặp Minh Hào, anh ấy cũng đang trong tình cảm ốm sốt như hôm nay
Không lẽ là định mệnh sao?
Nhưng mà trong câu nói vừa rồi của Minh Hào có gì đó sai sai Gặp lại là sao?
Ngửi thấy có mùi gì mờ ám, Khánh Tường ngóc đầu ra khỏi lồng ngực ấm áp của anh yêu, đôi môi chu chu lên hỏi Minh Hào
- Anh nói gặp lại em? Chúng ta quen nhau rồi sao?
Nhìn thấy hành động đáng yêu của bà xã nhỏ, Minh Hào không kiềm chế được mà cúi xuống cắn yêu lên môi của cô một cái, tay vẫn vô thức siết chặt bảo bối như sợ ai sẽ cướp mất, sau đó cười rồi nói
- Không biết em có tin hay không, nhưng anh đã yêu em trước khi biết em tên gì
- -------------
Nhớ like và bỏ phiếu cho Minh nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.