Chương 248: Có manh mối
Nhật Minh
13/09/2019
Ngồi ngẩn người ở bàn ăn, trước mắt bày biện một
bàn thức ăn thịnh soạn mà trong miệng Khánh Tường chứ cảm thấy đắng đắng kiểu gì ấy, hoàn toàn nhìn không vừa mắt chút nào cả.
Điều này khiến cho Vương Nhã có chút buồn.
Cả hai giữ yên tĩnh cũng đã lâu, nhưng rồi khi Vương Nhã chuẩn bị nói thì di động của Khánh Tường lại vang lên cắt ngang ý định của cô ấy, khiến cho Vương Nhã hụt mất một nhịp.
Màn hình đột nhiên lóe sáng, tiếng nhạc chuông quen thuộc bỗng nhiên vang lớn lên thu hút sự chú ý của Khánh Tường, cô gái với ánh mắt ảm đạm đang lười biếng dời tầm mắt sang vị trí đó.
Người gọi: Tên đáng ghét.
Thở dài một cái, Khánh Tường mới nhấc máy lên nghe, giọng nói nhỏ nhẹ buồn rầu như mất hết sức sống.
- Có chuyện gì không?
Jame khựng người lại khi nghe thấy giọng nói chán nản của Khánh Tường bên kia màn hình, đuôi mắt khẽ nheo lại vì khó chịu, nhưng rồi cũng rất mau chóng giãn ra. Anh ta nhỏ nhẹ nói.
- Tối nay có là mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội, em có muốn qua thăm ông không?
- Hôm nay sao?
- Ừ! Dạo này có nhiều chuyện khiến em không vui, hay là tối nay ra ngoài một chút cho tinh thần thoải mái.
Nói tới đây, Jame dừng lại để xem phản hồi của Khánh Tường như thế nào. Nhưng mà đầu dây bên kia đột nhiên im lặng một lúc lâu như đang suy tính điều gì ấy. Mãi tới khi Jame định dập máy thì Khánh Tường liền trả lời, giọng nói dường như có thêm chút sức sống, vui vẻ hơn lúc nãy một chút.
Khánh Tường nói.
- Được thôi, cũng đã lâu rồi em chưa qua thăm ông. Lát nữa em mua chút quà tới biếu ông luôn.
Nghe thế, Jame khẽ cười. Tinh thần cũng thoải mái hơn vài phần. Sau đó vui vẻ dập máy mà không nói thêm bất kì câu nào nữa.
Khánh Tường không nói không rằng đột nhiên đứng bật dậy ra ngoài, ngay cả bữa ăn mà Vương Nhã cất công chuẩn bị cũng không thèm đụng đũa tới một miếng nào đã mau chóng đi mất rồi.
Thấy thế Vương Nhã cũng đành thở dài rồi kêu người thu dọn thức ăn thôi chứ biết làm sao bây giờ? Đối với tiểu bảo bối này, cô ta không dám ý kiến gì cả.
Quay trở về với khung cảnh âm u của nhà Minh Hào, Peter đang cố gắng hết sức để lôi con sâu này ra khỏi cái kén chết tiệt của mình. Minh Hào cứ ngẩn người như thế thì có giải quyết được gì hay không cơ chứ? Thường ngày anh là một người thông minh nhanh nhẹn, ai biết được khi yêu vào là ngu muội đến thế này không?
Hết cách rồi, Peter đành vỗ trán cái bốp rồi nói.
- Tỉnh táo lại một chút đi, tôi đã kiếm được kẻ đứng sau hãm hại bà xã của cậu rồi. Có muốn tới đó thăm một chuyến không?
Lời nói nhẹ như lông hồng nhưng lại có sức hút cực kì mãnh liệt đối với Minh Hào, nó giống như một thỏi nam châm thu hút mọi ánh nhìn, tất cả đều đổ dồn về phía Peter.
Biết ngay mà, chỉ có thế mới thu hút được cậu ta mà thôi.
Nhưng mà, cái ánh nhìn kì quái của Minh Hào dành cho Peter là gì vậy? Nhìn sợ chết đi được.
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, cậu lo chuẩn bị cho thật chỉnh chu rồi tôi đưa cậu tới, dù gì cũng là ông lớn nên phải giữ hình tượng một chút.
Điều này khiến cho Vương Nhã có chút buồn.
Cả hai giữ yên tĩnh cũng đã lâu, nhưng rồi khi Vương Nhã chuẩn bị nói thì di động của Khánh Tường lại vang lên cắt ngang ý định của cô ấy, khiến cho Vương Nhã hụt mất một nhịp.
Màn hình đột nhiên lóe sáng, tiếng nhạc chuông quen thuộc bỗng nhiên vang lớn lên thu hút sự chú ý của Khánh Tường, cô gái với ánh mắt ảm đạm đang lười biếng dời tầm mắt sang vị trí đó.
Người gọi: Tên đáng ghét.
Thở dài một cái, Khánh Tường mới nhấc máy lên nghe, giọng nói nhỏ nhẹ buồn rầu như mất hết sức sống.
- Có chuyện gì không?
Jame khựng người lại khi nghe thấy giọng nói chán nản của Khánh Tường bên kia màn hình, đuôi mắt khẽ nheo lại vì khó chịu, nhưng rồi cũng rất mau chóng giãn ra. Anh ta nhỏ nhẹ nói.
- Tối nay có là mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội, em có muốn qua thăm ông không?
- Hôm nay sao?
- Ừ! Dạo này có nhiều chuyện khiến em không vui, hay là tối nay ra ngoài một chút cho tinh thần thoải mái.
Nói tới đây, Jame dừng lại để xem phản hồi của Khánh Tường như thế nào. Nhưng mà đầu dây bên kia đột nhiên im lặng một lúc lâu như đang suy tính điều gì ấy. Mãi tới khi Jame định dập máy thì Khánh Tường liền trả lời, giọng nói dường như có thêm chút sức sống, vui vẻ hơn lúc nãy một chút.
Khánh Tường nói.
- Được thôi, cũng đã lâu rồi em chưa qua thăm ông. Lát nữa em mua chút quà tới biếu ông luôn.
Nghe thế, Jame khẽ cười. Tinh thần cũng thoải mái hơn vài phần. Sau đó vui vẻ dập máy mà không nói thêm bất kì câu nào nữa.
Khánh Tường không nói không rằng đột nhiên đứng bật dậy ra ngoài, ngay cả bữa ăn mà Vương Nhã cất công chuẩn bị cũng không thèm đụng đũa tới một miếng nào đã mau chóng đi mất rồi.
Thấy thế Vương Nhã cũng đành thở dài rồi kêu người thu dọn thức ăn thôi chứ biết làm sao bây giờ? Đối với tiểu bảo bối này, cô ta không dám ý kiến gì cả.
Quay trở về với khung cảnh âm u của nhà Minh Hào, Peter đang cố gắng hết sức để lôi con sâu này ra khỏi cái kén chết tiệt của mình. Minh Hào cứ ngẩn người như thế thì có giải quyết được gì hay không cơ chứ? Thường ngày anh là một người thông minh nhanh nhẹn, ai biết được khi yêu vào là ngu muội đến thế này không?
Hết cách rồi, Peter đành vỗ trán cái bốp rồi nói.
- Tỉnh táo lại một chút đi, tôi đã kiếm được kẻ đứng sau hãm hại bà xã của cậu rồi. Có muốn tới đó thăm một chuyến không?
Lời nói nhẹ như lông hồng nhưng lại có sức hút cực kì mãnh liệt đối với Minh Hào, nó giống như một thỏi nam châm thu hút mọi ánh nhìn, tất cả đều đổ dồn về phía Peter.
Biết ngay mà, chỉ có thế mới thu hút được cậu ta mà thôi.
Nhưng mà, cái ánh nhìn kì quái của Minh Hào dành cho Peter là gì vậy? Nhìn sợ chết đi được.
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, cậu lo chuẩn bị cho thật chỉnh chu rồi tôi đưa cậu tới, dù gì cũng là ông lớn nên phải giữ hình tượng một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.