Chương 170: Được rồi! Anh uống
Nhật Minh
13/08/2019
Ngồi giữa phòng khách rộng lớn của Jame, Khánh
Duy cầm lấy tách trà trên bàn lên, ngửa cổ uống một ngụm, sau đó hướng
mắt về phía quản gia Phùng để dò hỏi.
- Phi vụ làm ăn của cậu ta có gì không ổn sao?
Quản gia Phùng đặt tách trà xuống, thở dài rồi bắt đầu nói.
- Cũng không phải phi vụ làm ăn gì lớn cả, nói cho cùng thì ông chủ muốn mở rộng địa bàn cho Hắc Đế nhưng lại bị người của Salomon chơi xấu nên mới ra nông nỗi này.
- Cái gì? Tại sao không nghe cậu ta nói qua?
Khánh Duy đứng phắt người dậy, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc cũng như phẫn nộ, hai tay đã nắm lại thành nắm đấm, nhìn theo hướng phòng của Jame mà đi lên.
Tên này hành động không có kế hoạch gì cả, thích thì làm sao? Đến một tiếng cũng thèm nói cho Khánh Duy biết, con người này quá tùy hứng rồi.
Phải đập cho một trận mới được.
Saint lập tức đứng dậy cản Khánh Duy, nếu không chuyện lớn sẽ xảy ra mất.
- Anh! Bình tĩnh lại, Jame đang bị thương đó.
- Thì sao? Để ông đây cho nó một trận để về chầu ông bà luôn, cái con người lúc nào cũng tùy hứng nên toàn khiến người khác phải lo lắng.
- Được rồi được rồi, có chị trên đó không cần anh phải ra tay chị cũng cho Jame một trận.
Nói vậy Khánh Duy mới chịu quay về chỗ ngồi, trong lòng cũng thoải mái được một chút nhưng hoàn toàn không lo lắng cho người bạn của mình mà toàn trù ẻo người ta không à.
Chết mọe mày nha con, để Khánh Tường mà biết được thì mày xác cmn định là nhừ đòn.
Quả đúng như những lời Saint nói, trên lầu bắt đầu vang lên tiếng đổ vỡ, còn khuyến mãi thêm vài tiếng la hét của phụ nữ nữa.
Minh Anh liếc nhìn Saint đang gãi đầu cười trừ, sau đó quay phắt đi chỗ khác.
Đúng là đồ miệng thúi. Jame bị chị la rồi kìa
Trong căn phòng như vừa xảy ra cuộc chiến lớn, tất cả đều nằm ngổn ngang dưới đất, Jame nằm bên cạnh lấy tay che mặt để giảm đi độ sát thương của Khánh Tường, cô cầm một cái gối lông ngỗng lớn đánh mạnh vào người Jame, vừa đánh vừa la.
- Anh là đồ ngốc hả? Tại sao hành động mà không nói cho em biết, anh coi thường mạng sống của mình phải không? Nếu không phải kịp thời mang về thì anh sẽ bỏ mạng ở cái nơi xa lạ đó rồi đúng không?
Đánh chán rồi Khánh Tường vứt gối sang một bên, ôm mặt khóc nức nở. Cái tên này trước giờ làm việc tùy theo tâm trạng, ngay cả việc thông báo một câu cũng không thèm nói cho ai biết. Lớn đầu rồi mà còn muốn để cô lo lắng cho nữa sao?
Tuy ngoài mặt anh ta đáng ghét thật, ngoan cố thật, khiến cho cô rất khó chịu nhưng anh ta chưa từng làm Khánh Tường tổn thương, chưa từng làm cho cô phải buồn nên cô không thể chán ghét anh ta được.
Nhìn thấy người phụ nữ mình thương đột nhiên khóc nức lên như một đứa trẻ, Jame liền cảm thấy chạnh lòng, có thứ gì đó như đang bóp nghẹn anh ta vậy, rất đau. Trước đây anh ta chưa từng gặp phải trường hợp nào như vậy, chỉ mỗi khi thấy Khánh Tường rơi lệ là tâm trạng của anh ta như hàng nghìn mũi kim đâm vào.
Rất đau! Và anh ta cũng rất sợ nước mắt của Khánh Tường.
Nói nghe nực cười nhỉ, đường đường là đàn ông trai tráng mà lại sợ nước mắt của người phụ nữ mình yêu, nói ra không biết ai sẽ tin?
- Thôi được rồi, nín đi! Anh uống hết thuốc là được rồi đúng không?
Jame ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Khánh Tường, vô thức ép sát cô vào người mình mà dỗ dành.
Mặc dù thuốc đắng thật đấy, nhưng cũng không thể vì vậy mà làm cô khóc hoài được.
- Uống đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
- Vâng! Tuân lệnh sếp.
Jame nhăn nhó uống hết ly thuốc đắng ngắt, cặp lông mày khẽ nhíu lại vì khó chịu, cuối cùng cũng uống hết một hơi. Jame đưa chén thuốc đã được uống cạn cho Khánh Tường xem. Cuối cùng cô cũng chịu nín khóc.
Nhìn chén thuốc đã cạn mà Jame đưa, Khánh Tường khẽ liếc xéo người ngồi ở trên giường.
Hừ! Nói đàng hoàng tử tế thì không uống, phải để bà đây xài chiêu nước mắt cá sấu mới chịu nghe, rõ là cứng đầu.
- Anh bảo người của Salomon tấn công anh? Vậy không lẽ Minh Hào biết thân phận thật của anh rồi sao?
Jame lười biếng dựa người vào thành giường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Khánh Tường, sau đó mới nói.
- Hình như là chưa, em biết đó những người cấp cao của Hắc Đế không bao giờ để cho người khác biết mặt, lúc nào cũng che mặt bằng một chiếc mặt nạ đặc trưng, Minh Hào chỉ biết Saint thôi, còn lại thì chưa biết.
- Nói vậy anh ấy cũng không biết Khánh Duy là người của Hắc Đế sao?
- Đương nhiên là không rồi, nếu biết thì em nghĩ hai người họ còn nói chuyện sao? Khánh Duy thì biết còn Minh Hào thì không.
Khánh Tường không nói điều gì nữa, hoàn toàn trầm ngâm mình lại, ánh mắt như được phủ một tầng sương mờ ảo nhìn rất đỗi ma mị, cô cứ hướng mắt nhìn về nơi xa xăm như đang suy tính điều gì đó.
- Phi vụ làm ăn của cậu ta có gì không ổn sao?
Quản gia Phùng đặt tách trà xuống, thở dài rồi bắt đầu nói.
- Cũng không phải phi vụ làm ăn gì lớn cả, nói cho cùng thì ông chủ muốn mở rộng địa bàn cho Hắc Đế nhưng lại bị người của Salomon chơi xấu nên mới ra nông nỗi này.
- Cái gì? Tại sao không nghe cậu ta nói qua?
Khánh Duy đứng phắt người dậy, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc cũng như phẫn nộ, hai tay đã nắm lại thành nắm đấm, nhìn theo hướng phòng của Jame mà đi lên.
Tên này hành động không có kế hoạch gì cả, thích thì làm sao? Đến một tiếng cũng thèm nói cho Khánh Duy biết, con người này quá tùy hứng rồi.
Phải đập cho một trận mới được.
Saint lập tức đứng dậy cản Khánh Duy, nếu không chuyện lớn sẽ xảy ra mất.
- Anh! Bình tĩnh lại, Jame đang bị thương đó.
- Thì sao? Để ông đây cho nó một trận để về chầu ông bà luôn, cái con người lúc nào cũng tùy hứng nên toàn khiến người khác phải lo lắng.
- Được rồi được rồi, có chị trên đó không cần anh phải ra tay chị cũng cho Jame một trận.
Nói vậy Khánh Duy mới chịu quay về chỗ ngồi, trong lòng cũng thoải mái được một chút nhưng hoàn toàn không lo lắng cho người bạn của mình mà toàn trù ẻo người ta không à.
Chết mọe mày nha con, để Khánh Tường mà biết được thì mày xác cmn định là nhừ đòn.
Quả đúng như những lời Saint nói, trên lầu bắt đầu vang lên tiếng đổ vỡ, còn khuyến mãi thêm vài tiếng la hét của phụ nữ nữa.
Minh Anh liếc nhìn Saint đang gãi đầu cười trừ, sau đó quay phắt đi chỗ khác.
Đúng là đồ miệng thúi. Jame bị chị la rồi kìa
Trong căn phòng như vừa xảy ra cuộc chiến lớn, tất cả đều nằm ngổn ngang dưới đất, Jame nằm bên cạnh lấy tay che mặt để giảm đi độ sát thương của Khánh Tường, cô cầm một cái gối lông ngỗng lớn đánh mạnh vào người Jame, vừa đánh vừa la.
- Anh là đồ ngốc hả? Tại sao hành động mà không nói cho em biết, anh coi thường mạng sống của mình phải không? Nếu không phải kịp thời mang về thì anh sẽ bỏ mạng ở cái nơi xa lạ đó rồi đúng không?
Đánh chán rồi Khánh Tường vứt gối sang một bên, ôm mặt khóc nức nở. Cái tên này trước giờ làm việc tùy theo tâm trạng, ngay cả việc thông báo một câu cũng không thèm nói cho ai biết. Lớn đầu rồi mà còn muốn để cô lo lắng cho nữa sao?
Tuy ngoài mặt anh ta đáng ghét thật, ngoan cố thật, khiến cho cô rất khó chịu nhưng anh ta chưa từng làm Khánh Tường tổn thương, chưa từng làm cho cô phải buồn nên cô không thể chán ghét anh ta được.
Nhìn thấy người phụ nữ mình thương đột nhiên khóc nức lên như một đứa trẻ, Jame liền cảm thấy chạnh lòng, có thứ gì đó như đang bóp nghẹn anh ta vậy, rất đau. Trước đây anh ta chưa từng gặp phải trường hợp nào như vậy, chỉ mỗi khi thấy Khánh Tường rơi lệ là tâm trạng của anh ta như hàng nghìn mũi kim đâm vào.
Rất đau! Và anh ta cũng rất sợ nước mắt của Khánh Tường.
Nói nghe nực cười nhỉ, đường đường là đàn ông trai tráng mà lại sợ nước mắt của người phụ nữ mình yêu, nói ra không biết ai sẽ tin?
- Thôi được rồi, nín đi! Anh uống hết thuốc là được rồi đúng không?
Jame ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Khánh Tường, vô thức ép sát cô vào người mình mà dỗ dành.
Mặc dù thuốc đắng thật đấy, nhưng cũng không thể vì vậy mà làm cô khóc hoài được.
- Uống đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
- Vâng! Tuân lệnh sếp.
Jame nhăn nhó uống hết ly thuốc đắng ngắt, cặp lông mày khẽ nhíu lại vì khó chịu, cuối cùng cũng uống hết một hơi. Jame đưa chén thuốc đã được uống cạn cho Khánh Tường xem. Cuối cùng cô cũng chịu nín khóc.
Nhìn chén thuốc đã cạn mà Jame đưa, Khánh Tường khẽ liếc xéo người ngồi ở trên giường.
Hừ! Nói đàng hoàng tử tế thì không uống, phải để bà đây xài chiêu nước mắt cá sấu mới chịu nghe, rõ là cứng đầu.
- Anh bảo người của Salomon tấn công anh? Vậy không lẽ Minh Hào biết thân phận thật của anh rồi sao?
Jame lười biếng dựa người vào thành giường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Khánh Tường, sau đó mới nói.
- Hình như là chưa, em biết đó những người cấp cao của Hắc Đế không bao giờ để cho người khác biết mặt, lúc nào cũng che mặt bằng một chiếc mặt nạ đặc trưng, Minh Hào chỉ biết Saint thôi, còn lại thì chưa biết.
- Nói vậy anh ấy cũng không biết Khánh Duy là người của Hắc Đế sao?
- Đương nhiên là không rồi, nếu biết thì em nghĩ hai người họ còn nói chuyện sao? Khánh Duy thì biết còn Minh Hào thì không.
Khánh Tường không nói điều gì nữa, hoàn toàn trầm ngâm mình lại, ánh mắt như được phủ một tầng sương mờ ảo nhìn rất đỗi ma mị, cô cứ hướng mắt nhìn về nơi xa xăm như đang suy tính điều gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.