Chương 179: Em không cần phải trưởng thành
Nhật Minh
13/08/2019
Trái ngược với khung cảnh ám muội của gia đình Saint thì bên gia đình của Khánh Tường không gian lại có chút gì đó hơi kì dị.
Minh Hào ngồi nghiêng người trên chiếc giường lớn, ánh mắt đăm chiêu nhìn về hình bóng đang thấp thoáng trong phòng tắm, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng thôi cũng đủ hiểu cơ thể hoàn mỹ cùng với số đo ba vòng của Khánh Tường chuẩn đến mức nào rồi, nhưng có điều thịt dâng lên tới miệng rồi còn chưa được ăn. Tức thiệt.
Tiếng nước xối xả chảy trong phòng tắm cũng từ từ ngưng đọng lại, từ bên trong bước ra một thân hình mềm mại của người phụ nữ, Khánh Tường có chút thẹn thùng khi nhìn thấy Minh Hào đang dựa người vào giường lớn, ánh mắt có chút gì đó đang mời gọi cô thì phải.
Chết tiệt! Người gì đâu mà đẹp trai quá đi mất, tầm này còn liêm sỉ gì nữa, phải mau nhào tới ăn anh vào bụng mới được.
- Tới đây với anh!
Không biết Minh Hào có đoán được suy nghĩ trong lòng Khánh Tường hay không mà lại kêu cô gần một cách đột ngột như thế, cơ mà sao cứ dùng ánh mắt mời gọi ấy khiêu khích Khánh Tường chứ nhỉ? Anh đẹp trai ơi em đây không kiềm chế nổi nữa bây giờ.
Tuy trong lòng đang hết sức e dè nhưng đôi chân không ngoan ngoãn lại tự động đi về phía của Minh Hào từ bao giờ, lời nói của anh tựa như có ẩn chứa ma thuật khiến cho Khánh Tường vô thức mà nghe theo, hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Tới khi nhận thức được thì bây giờ cô đang ngồi trong lòng của Minh Hào, đang hưởng thụ sự chăm sóc của anh một cách tuyệt đối.
Chuyện là lúc nãy sau khi ra khỏi phòng tắm Minh Hào liền nhìn thấy tóc của Khánh Tường đã ướt sũng từ khi nào, vì sợ cô bị cảm lạnh cho nên đã kêu Khánh Tường đi tới ngồi vào lòng anh để anh làm khô tóc cho.
Bàn tay to lớn ấm áp Minh Hào di chuyển nhẹ nhàng trên tóc của cô để luồng khí nóng phát ra từ máy sấy không làm tổn thương da đầu yếu ớt của Khánh Tường, toàn thân của Minh Hào dường như toát ra một thứ gì đó rất mê hoặc, thật khiến cho người ta say đắm.
Chỉ từ những cử chỉ, hành động tưởng chừng như rất nhỏ ấy lại là thứ nặng kí nhất trong lòng của các chị em phụ nữ, chỉ cần người đàn ông bên cạnh đủ quan tâm và chu đáo như thế thì mừng còn không hết.
Khánh Tường ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ ngồi yên cho Minh Hào chăm sóc, hai mắt híp lại khóe môi hơi nhếch lên vì thích thú, hoàn toàn tận hưởng sự yêu chiều của Minh Hào dành riêng cho mình.
Một dòng suy nghĩ đột nhiên thoáng qua trong đầu của Khánh Tường, cô hơi ngẩng mặt lên nhìn vào khuôn mặt điển trai không góc chết của Minh Hào, đôi môi căng mọng ửng hồng khẽ chu chu lên một chút, nhẹ giọng hỏi anh.
- Em đã hơn hai mươi tuổi rồi mà anh cứ làm như em là một đứa trẻ 2 tuổi không à.
- Hửm? Thì đã sao nào?
Không biết đây là lời khen hay lời trách móc từ Khánh Tường đây? Trong lòng của anh có chút gì đó thắc mắc à nha, không lẽ yêu chiều cô như thế này cũng sai sao?
- Em có thể tự chăm sóc bản thân.
- * Gật gật * Điều này anh biết.
- Vậy tại sao anh lại phải chăm sóc cho em như thế này? Mọi chuyện em có thể làm được.
À ra thế! Hóa ra là muốn tự mình làm mọi việc, nhất là về vấn đề chăm sóc bản thân và không muốn ai phải bận lòng đây mà, mạnh mẽ gớm nhỉ?
Minh Hào chỉ khẽ cười, sau đó bỏ máy sấy sang một bên, nhẹ nhàng dùng tay ôm Khánh Tường vào lòng, để cô dựa vào lồng ngực ấm áp của mình, tay còn lại ôn nhu vuốt ve mái tóc vừa mới khô, giọng nói khàn khàn quyến rũ vang lên bên tai.
- Anh biết em tài giỏi, biết em mạnh mẽ nhưng anh cứ thích chăm sóc em như vầy đấy, thì sao nào? Em cản được anh không?
Khánh Tường vòng tay qua ôm chặt lấy eo của Minh Hào, áp sát tai mình vào lồng ngực rắn chắc của anh, sát tới mức có thể nghe thấy nhịp tim của anh đang đập đều đều ở bên trong, cái miệng nhỏ xinh lại không ngừng chu lên phản bác, cô nói.
- Người ta biết là anh thương người ta lắm, nhưng cứ như thế thì không khác nào để em trở lại thành một đứa trẻ hai tuổi, để em hoàn toàn dựa dẫm vào anh sao? Như vậy không hay chút nào.
Tuy không nhìn thấy khuôn mặt của Minh Hào lúc này là như thế nào, chỉ có thể nghe được tiếng thở hắt của anh từ phía đỉnh đầu mà thôi, nhưng cũng đủ để Khánh Tường hình dung được bộ dạng lúc này của anh như thế nào. Đảm bảo là đang cười cho mà xem, cơ mà cô nói gì sai để anh phải cười à?
- Ngoan! Anh hiểu được suy nghĩ trong đầu của em. Nhưng việc anh làm đều là cam tâm tình nguyện, anh muốn ở bên cạnh chăm sóc cho em từng chút một, đừng bảo để em hóa thành đứa trẻ hai tuổi, cho dù có trở thành hai tháng tuổi anh cũng sẽ nuôi. Bởi vì ở trước mặt anh em không cần phải mạnh mẽ để làm gì, và điều quan trọng nhất là ở bên cạnh anh em không cần phải lớn, không cần phải trưởng thành.
Thôi chết! Bản thân của Khánh Tường lại bị Minh Hào làm cho cảm động nữa rồi. Hai giọt nước trong vắt như pha lê đang chực chờ rơi nơi khóe mắt kia. Bức tường thành kiên cố trong lòng cô dường như đã sụp đổ mất rồi.
Có lẽ đúng như những gì Minh Hào nói, ở bên cạnh anh cô không cần phải mạnh mẽ để làm gì, chỉ cần có một người yêu chiều vô pháp vô thiên như anh bên cạnh thì tuyệt đối Khánh Tường sẽ không thể chịu bất cứ ủy khuất gì.
Anh đẹp trai à! Có lẽ em đã đúng khi chọn anh làm một nửa của mình.
Minh Hào ngồi nghiêng người trên chiếc giường lớn, ánh mắt đăm chiêu nhìn về hình bóng đang thấp thoáng trong phòng tắm, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng thôi cũng đủ hiểu cơ thể hoàn mỹ cùng với số đo ba vòng của Khánh Tường chuẩn đến mức nào rồi, nhưng có điều thịt dâng lên tới miệng rồi còn chưa được ăn. Tức thiệt.
Tiếng nước xối xả chảy trong phòng tắm cũng từ từ ngưng đọng lại, từ bên trong bước ra một thân hình mềm mại của người phụ nữ, Khánh Tường có chút thẹn thùng khi nhìn thấy Minh Hào đang dựa người vào giường lớn, ánh mắt có chút gì đó đang mời gọi cô thì phải.
Chết tiệt! Người gì đâu mà đẹp trai quá đi mất, tầm này còn liêm sỉ gì nữa, phải mau nhào tới ăn anh vào bụng mới được.
- Tới đây với anh!
Không biết Minh Hào có đoán được suy nghĩ trong lòng Khánh Tường hay không mà lại kêu cô gần một cách đột ngột như thế, cơ mà sao cứ dùng ánh mắt mời gọi ấy khiêu khích Khánh Tường chứ nhỉ? Anh đẹp trai ơi em đây không kiềm chế nổi nữa bây giờ.
Tuy trong lòng đang hết sức e dè nhưng đôi chân không ngoan ngoãn lại tự động đi về phía của Minh Hào từ bao giờ, lời nói của anh tựa như có ẩn chứa ma thuật khiến cho Khánh Tường vô thức mà nghe theo, hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Tới khi nhận thức được thì bây giờ cô đang ngồi trong lòng của Minh Hào, đang hưởng thụ sự chăm sóc của anh một cách tuyệt đối.
Chuyện là lúc nãy sau khi ra khỏi phòng tắm Minh Hào liền nhìn thấy tóc của Khánh Tường đã ướt sũng từ khi nào, vì sợ cô bị cảm lạnh cho nên đã kêu Khánh Tường đi tới ngồi vào lòng anh để anh làm khô tóc cho.
Bàn tay to lớn ấm áp Minh Hào di chuyển nhẹ nhàng trên tóc của cô để luồng khí nóng phát ra từ máy sấy không làm tổn thương da đầu yếu ớt của Khánh Tường, toàn thân của Minh Hào dường như toát ra một thứ gì đó rất mê hoặc, thật khiến cho người ta say đắm.
Chỉ từ những cử chỉ, hành động tưởng chừng như rất nhỏ ấy lại là thứ nặng kí nhất trong lòng của các chị em phụ nữ, chỉ cần người đàn ông bên cạnh đủ quan tâm và chu đáo như thế thì mừng còn không hết.
Khánh Tường ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ ngồi yên cho Minh Hào chăm sóc, hai mắt híp lại khóe môi hơi nhếch lên vì thích thú, hoàn toàn tận hưởng sự yêu chiều của Minh Hào dành riêng cho mình.
Một dòng suy nghĩ đột nhiên thoáng qua trong đầu của Khánh Tường, cô hơi ngẩng mặt lên nhìn vào khuôn mặt điển trai không góc chết của Minh Hào, đôi môi căng mọng ửng hồng khẽ chu chu lên một chút, nhẹ giọng hỏi anh.
- Em đã hơn hai mươi tuổi rồi mà anh cứ làm như em là một đứa trẻ 2 tuổi không à.
- Hửm? Thì đã sao nào?
Không biết đây là lời khen hay lời trách móc từ Khánh Tường đây? Trong lòng của anh có chút gì đó thắc mắc à nha, không lẽ yêu chiều cô như thế này cũng sai sao?
- Em có thể tự chăm sóc bản thân.
- * Gật gật * Điều này anh biết.
- Vậy tại sao anh lại phải chăm sóc cho em như thế này? Mọi chuyện em có thể làm được.
À ra thế! Hóa ra là muốn tự mình làm mọi việc, nhất là về vấn đề chăm sóc bản thân và không muốn ai phải bận lòng đây mà, mạnh mẽ gớm nhỉ?
Minh Hào chỉ khẽ cười, sau đó bỏ máy sấy sang một bên, nhẹ nhàng dùng tay ôm Khánh Tường vào lòng, để cô dựa vào lồng ngực ấm áp của mình, tay còn lại ôn nhu vuốt ve mái tóc vừa mới khô, giọng nói khàn khàn quyến rũ vang lên bên tai.
- Anh biết em tài giỏi, biết em mạnh mẽ nhưng anh cứ thích chăm sóc em như vầy đấy, thì sao nào? Em cản được anh không?
Khánh Tường vòng tay qua ôm chặt lấy eo của Minh Hào, áp sát tai mình vào lồng ngực rắn chắc của anh, sát tới mức có thể nghe thấy nhịp tim của anh đang đập đều đều ở bên trong, cái miệng nhỏ xinh lại không ngừng chu lên phản bác, cô nói.
- Người ta biết là anh thương người ta lắm, nhưng cứ như thế thì không khác nào để em trở lại thành một đứa trẻ hai tuổi, để em hoàn toàn dựa dẫm vào anh sao? Như vậy không hay chút nào.
Tuy không nhìn thấy khuôn mặt của Minh Hào lúc này là như thế nào, chỉ có thể nghe được tiếng thở hắt của anh từ phía đỉnh đầu mà thôi, nhưng cũng đủ để Khánh Tường hình dung được bộ dạng lúc này của anh như thế nào. Đảm bảo là đang cười cho mà xem, cơ mà cô nói gì sai để anh phải cười à?
- Ngoan! Anh hiểu được suy nghĩ trong đầu của em. Nhưng việc anh làm đều là cam tâm tình nguyện, anh muốn ở bên cạnh chăm sóc cho em từng chút một, đừng bảo để em hóa thành đứa trẻ hai tuổi, cho dù có trở thành hai tháng tuổi anh cũng sẽ nuôi. Bởi vì ở trước mặt anh em không cần phải mạnh mẽ để làm gì, và điều quan trọng nhất là ở bên cạnh anh em không cần phải lớn, không cần phải trưởng thành.
Thôi chết! Bản thân của Khánh Tường lại bị Minh Hào làm cho cảm động nữa rồi. Hai giọt nước trong vắt như pha lê đang chực chờ rơi nơi khóe mắt kia. Bức tường thành kiên cố trong lòng cô dường như đã sụp đổ mất rồi.
Có lẽ đúng như những gì Minh Hào nói, ở bên cạnh anh cô không cần phải mạnh mẽ để làm gì, chỉ cần có một người yêu chiều vô pháp vô thiên như anh bên cạnh thì tuyệt đối Khánh Tường sẽ không thể chịu bất cứ ủy khuất gì.
Anh đẹp trai à! Có lẽ em đã đúng khi chọn anh làm một nửa của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.