Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 216: Giả nhân giả nghĩa

Nhật Minh

13/08/2019

Đồ ngu! Đừng tưởng tao không biết mày đang muốn làm gì? Mày nghĩ rằng chỉ một vài câu khiêu khích rẻ tiền của mày mà có thể khiến cho tao bận tâm ư?

Bà đây có khả năng hay không thì tự bản thân tao biết. Còn nữa, thu lại cái ánh mắt đáng ghét ấy đi, trước khi tao móc nó ra.

- Này Khánh Tường! Người ta nói suất ăn cuối cùng vừa hết rồi, liệu có kịp mang nguyên liệu mới tới để chế biến không? Chứ tôi đói lắm rồi.

Hoàn Kim có chút không đành lòng xoa xoa cái bụng tròn vo của mình. Không phải là anh chàng không tin vào sức ảnh hưởng của Khánh Tường mà bây giờ sức ảnh hưởng của cái bụng đói này tác động tới anh ta nhiều hơn.

Đói chết đi được.

Anh chàng vô tư nhìn nói chuyện với Khánh Tường mà không mảy may để ý tới khuôn mặt biến sắc của Mỹ Quyên, và dường như ở đây không ai coi cô ta tồn tại thì phải.

Không được, cô ta là tâm điểm. Phải khiến người khác chú ý tới mình nhiều hơn mới đúng chứ, không thể để Khánh Tường cướp hết sự chú ý được.

Nghĩ tới đây, Mỹ Quyên lại không kìm được lòng mà lên tiếng, giọng điệu của ả ta đột nhiên chanh chua đến lạ. Có vẻ như đang cố gắng làm nhục Khánh Tường trong mắt thực khách thượng lưu đây mà, cô ta lên giọng.

- Cậu đừng có quá đáng, người phục vụ đã nói là hết suất ăn đó rồi mà cậu còn lớn lối bắt người ta phải chạy đi mua thêm nguyên liệu để chế biến cho cậu sao? Cậu tự kiêu quá rồi.

Một câu nói mang sự trách móc nặng nề kèm với vẻ mặt tốt bụng của Mỹ Quyên thật khiến cho người khác phải buồn nôn, sâu xa hàm ý của cô ta là Khánh Tường là một người ngang ngược, coi trời bằng vung.

Ỷ là người của Trịnh thiếu nên muốn bắt ép ai làm theo ý mình. Ả ta muốn tạo ấn tượng xấu của Khánh Tường tới con mắt của những người giàu có khác.

Và mục đích chính của Mỹ Quyên là ép buộc Khánh Tường phải chính miệng thừa nhận rằng mình là Hoàng tiểu thư, để mua vui cho mọi người.

Cô ta nói rất lớn, cho nên tiếng nhạc du dương của căn phòng cũng không thể nào lấn át được. Một lần nữa, mọi người lại bắt đầu hướng mắt về phía Khánh Tường để xem kịch vui.

Khánh Tường ngồi tận hưởng màn diễn xuất của Mỹ Quyên mà trong lòng không ngừng tán thưởng, ánh mắt cong lên thích thú nhìn biểu hiện giả vờ tốt bụng của cô ta.



Kiến Hoa khó chịu đứng lên, anh ta chán ghét nói vài câu với thư kí Kim.

- Hoàn Kim! Đổi chỗ không?

- Chi vậy ba? Ngồi yên một chỗ đi. Đổi đổi cái gì.

Nhìn vào ánh mắt không mấy hứng thú của Hoàn Kim, Kiến Hoa lạnh nhạt nói ra vài chữ nhưng lại có sức công quá cực kì cao, anh ta nói.

- Để đạp con mụ lắm chuyện này ra khỏi bàn, dùng bữa thôi mà cũng gặp toàn những thứ sân si kém sang.

- Thôi thôi ngồi xuống cho tôi nhờ, người ta là thai phụ đó, lỡ động thai thì coi chừng ba mẹ chồng của người ta cào nát cái bản mặt của cậu.

Kiến Hoa bĩu môi một cái sau đó cũng đành lòng nghe theo lời của Hoàn Kim ngồi xuống. Hên là có người nhắc cô là thai phụ chứ không ông đây cũng quên béng đi mất. Cứ ngỡ phụ nữ có thai sẽ hiền hòa lắm, ai ngờ con mụ này vẫn thích đi khẩu nghiệp nhỉ? Tính không để đức cho con hay gì?

Khánh Tường bụm miệng cười trước hành động trẻ con của Kiến Hoa. Ôi trời ơi bộ hai người tính tấu hài cho cô coi hay gì?

Bản mặt của Trung Hiếu có hơi biến sắc khi thấy hành động bất ngờ của Kiến Hoa, người đàn ông này nói là làm. Ngay cả thai phụ cũng muốn ra tay sao? Anh ta có phải là đàn ông không vậy?

Hắn ta quá xấu hổ và tức giận khi bị người ta phỉ báng như thế nhưng lại không dám lên tiếng bênh Mỹ Quyên, vì trong đây thì vai vế của hai người không khác gì đi ăn ké người khác cho nên cũng phải biết thân biết phận mà giữ im lặng. Đằng này con ả ngu ngốc lại huênh hoang lên tiếng chọc tức người ta, bộ muốn vứt hết bộ mặt của Trung Hiếu đi đúng không?

Nghĩ tới đây, hắn ta bóp chặt lấy bàn tay của Mỹ Quyên nhằm ra hiệu cho cô ta im lặng, lực nắm rất mạnh khiến cho ả ta nhăn mặt lên vì đau đớn.

Khánh Tường ngồi không cũng thấy ngứa miệng, muốn nói vài câu để dằn mặt con ả lắm mồm này lại, cô khẽ cười rồi nói.

- Mỹ Quyên! Cô rất giỏi. Từ việc dụ dỗ đàn ông cho tới việc gài bẫy để người ta mang cô về nhà mà cung phụng. Đúng là điều gì cô cũng biết, chỉ có biết điều là không được ai dạy.

Vì thế cho nên hành động không khác nào một con hề ngu ngốc đang mua vui cho mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook