Chương 77: Gia pháp của Minh Hào
Nhật Minh
04/08/2019
Khánh Tường cựa người rồi quay sang một bên, đôi tay mơ hồ lần mò tìm kiếm thứ gì đó.
Quái lạ, sao bên cạnh lại trống trơn như vậy? Gấu nâu to bự của cô đâu? Ngày nào cô cũng ôm nó mới ngủ được mà.
Đôi mắt to tròn từ từ hé mở ra, Khánh Tường len lén quan sát mọi thứ xung quanh sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp. Cái miệng nhỏ xinh chóp chép vài cái rồi ôm gối ôm tiếp tục giấc ngủ.
1 giây, 2 giây, 3 giây..
Khánh Tường mở to mắt ngồi bật dậy, cô ngồi thừ người trên dường đôi mắt cứ liếc ngang liếc dọc như đang cố nhớ lại thứ gì đó.
Hình như... đây là phòng của Minh Hào. Đêm qua cô ngủ ở đây sao?
Ôi trời ơiii. Sao lại mau quên thế này.
Khánh Tường vò mái tóc đã rối xù của mình giờ lại càng thêm rối.
Cô nhanh chóng xuống giường, đặt bàn chân mình xuống sàn nhà lạnh băng. Khánh Tường khẽ rùng mình một cái sau đó xỏ chân vào đôi dép bông mà Minh Hào để bên cạnh.
Nhìn vào chân đang mang đôi dép xinh xắn ấm áp, Khánh Tường nhoẻn miệng cười. Chỉ có Minh Hào mới chu đáo như thế này thôi.
Số là đêm qua trời mưa lớn, có lẽ anh sợ cô tỉnh dậy sẽ lạnh chân nên đã chuẩn bị sẵn rồi đặt nó ở dưới giường đây mà.
Aidooo càng ngày cô càng muốn dựa dẫm vào anh nhiều hơn rồi. Có lẽ vì đã quen với việc được anh chăm sóc từng chút một nên bây giờ Khánh Tường sinh hư rồi đây này.
Bắt đền anh đấy.
- Tỉnh rồi à? Lại đây ăn sáng nào.
Gập chiếc laptop trên bàn lại, Minh Hào hướng mắt về phía Khánh Tường đang lười biếng bước từng bước xuống bậc thang, ánh mắt không dấu được sự cưng chiều và sủng nịnh trong đó.
Bạn nhỏ ham ăn mau chóng ngồi vào bàn ăn và xử lý hết tất cả thức ăn trên bàn. Minh Hào chăm chú cắt miếng thịt lớn thành từng miếng nhỏ sau đó đưa sang dĩa ăn của cô.
Nhận được thức ăn của Minh Hào, Khánh Tường có chút bất ngờ, cô ngước mắt lên nhìn Minh Hào, sau đó lại cúi xuống ăn.
Cô có thể tự làm được. Anh không cần phải hành động như thế, nếu không mọi người trong nhà lại xem cô như một người vô dụng mất.
- Em ăn nhiều vào, mập một chút ôm mới thích.
Bạn nhỏ Minh Hào vẫn tiếp tục công việc cắt thịt của mình, anh cắt rất nhiều dường như kín mặt dĩa luôn rồi. Sau đó lại chuyển sang dĩa của Khánh Tường khiến cho cô giở khóc dở cười.
Cô không muốn thành heo đâu. Với lại thân hình cô bây giờ rất cân đối thế mà anh bảo ôm không thích sao? Ai cho ôm mà đòi ôm? Xí.
- Anh! Em không phải con nít, chuyện này cứ để em làm là được.
Bạn nhỏ lên tiếng phản bác khi thấy Minh Hào cứ liên tục cắt thịt cho mình mà anh lại chưa ăn được một miếng nào. Cô có chút không đành lòng.
- Anh nghĩ bây giờ trong nhà nên đặt ra gia pháp nhỉ?
Minh Hào không trả lời cô mà lập tức chuyển sang thế chủ động để hỏi.
- Gia pháp?
- Phải! Việc lớn trong nhà em làm, còn việc nhỏ để anh lo. Việc lớn ví dụ như xem phim, đi chơi, lười biếng, mua sắm... anh không tranh giành với em. Việc nhỏ như cắt thịt, xoa bóp cho em, chăm sóc em, bảo vệ em... tuyệt đối không được xen vào. Em rõ chưa?
Khánh Tường "..." anh bị mất nhận thức rồi à Minh Hào? Không còn phân biệt được phải trái hay sao?
Khánh Tường rất bất bình lên tiếng nhưng đã bị nụ hôn của Minh Hào chặn lại. Bạn nhỏ chỉ có thể rồi ấm ức trong lòng mà thôi.
Mỗi lần cô định phản bác lại ý nghĩ không bình thường của Minh Hào thì chỉ nhận lại những hành động không đúng đắn của anh mà thôi. Thế nên cô cũng không muốn nói nữa.
Nếu không bị cưỡng hôn tiếp thì khổ lắm.
Nhìn khuôn mặt phụng phịu không tán thành của bà xã nhỏ. Minh Hào phì cười rồi đưa tay xoa đầu Khánh Tường.
- Ngoan! Ăn hết rồi đưa em ra ngoài chơi.
- Được!
Nghe tới chơi, bạn nhỏ kia ngoan ngoãn gật đầu lia lịa rồi lập tức ăn bữa điểm tâm của mình. Khoé môi nhỏ xinh len lén cong lên thành hình vòng cung, đây là nụ cười hạnh phúc nhất của Khánh Tường từ trước tới giờ.
- ----------------
Xin chào, Minh có vài lời muốn nói với các bạn. Tgian của Minh bây giờ cũng khá rảnh rỗi khi đã thoát khỏi áp lực từ việc học rồi. Cho nên mỗi ngày sẽ ra một chap cho các bạn đọc ❤ Nếu các bạn muốn đọc 2 chap một ngày cũng được. Sau 1 lần ra chương mới thì nếu số phiếu bầu lớn hoặc bằng 100 phiếu thì Minh sẽ có thêm động lực viết những chap tiếp theo ❤
Quyết định vậy nhé ❤ hy vọng các cậu sẽ thích chiếc bánh này
Quái lạ, sao bên cạnh lại trống trơn như vậy? Gấu nâu to bự của cô đâu? Ngày nào cô cũng ôm nó mới ngủ được mà.
Đôi mắt to tròn từ từ hé mở ra, Khánh Tường len lén quan sát mọi thứ xung quanh sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp. Cái miệng nhỏ xinh chóp chép vài cái rồi ôm gối ôm tiếp tục giấc ngủ.
1 giây, 2 giây, 3 giây..
Khánh Tường mở to mắt ngồi bật dậy, cô ngồi thừ người trên dường đôi mắt cứ liếc ngang liếc dọc như đang cố nhớ lại thứ gì đó.
Hình như... đây là phòng của Minh Hào. Đêm qua cô ngủ ở đây sao?
Ôi trời ơiii. Sao lại mau quên thế này.
Khánh Tường vò mái tóc đã rối xù của mình giờ lại càng thêm rối.
Cô nhanh chóng xuống giường, đặt bàn chân mình xuống sàn nhà lạnh băng. Khánh Tường khẽ rùng mình một cái sau đó xỏ chân vào đôi dép bông mà Minh Hào để bên cạnh.
Nhìn vào chân đang mang đôi dép xinh xắn ấm áp, Khánh Tường nhoẻn miệng cười. Chỉ có Minh Hào mới chu đáo như thế này thôi.
Số là đêm qua trời mưa lớn, có lẽ anh sợ cô tỉnh dậy sẽ lạnh chân nên đã chuẩn bị sẵn rồi đặt nó ở dưới giường đây mà.
Aidooo càng ngày cô càng muốn dựa dẫm vào anh nhiều hơn rồi. Có lẽ vì đã quen với việc được anh chăm sóc từng chút một nên bây giờ Khánh Tường sinh hư rồi đây này.
Bắt đền anh đấy.
- Tỉnh rồi à? Lại đây ăn sáng nào.
Gập chiếc laptop trên bàn lại, Minh Hào hướng mắt về phía Khánh Tường đang lười biếng bước từng bước xuống bậc thang, ánh mắt không dấu được sự cưng chiều và sủng nịnh trong đó.
Bạn nhỏ ham ăn mau chóng ngồi vào bàn ăn và xử lý hết tất cả thức ăn trên bàn. Minh Hào chăm chú cắt miếng thịt lớn thành từng miếng nhỏ sau đó đưa sang dĩa ăn của cô.
Nhận được thức ăn của Minh Hào, Khánh Tường có chút bất ngờ, cô ngước mắt lên nhìn Minh Hào, sau đó lại cúi xuống ăn.
Cô có thể tự làm được. Anh không cần phải hành động như thế, nếu không mọi người trong nhà lại xem cô như một người vô dụng mất.
- Em ăn nhiều vào, mập một chút ôm mới thích.
Bạn nhỏ Minh Hào vẫn tiếp tục công việc cắt thịt của mình, anh cắt rất nhiều dường như kín mặt dĩa luôn rồi. Sau đó lại chuyển sang dĩa của Khánh Tường khiến cho cô giở khóc dở cười.
Cô không muốn thành heo đâu. Với lại thân hình cô bây giờ rất cân đối thế mà anh bảo ôm không thích sao? Ai cho ôm mà đòi ôm? Xí.
- Anh! Em không phải con nít, chuyện này cứ để em làm là được.
Bạn nhỏ lên tiếng phản bác khi thấy Minh Hào cứ liên tục cắt thịt cho mình mà anh lại chưa ăn được một miếng nào. Cô có chút không đành lòng.
- Anh nghĩ bây giờ trong nhà nên đặt ra gia pháp nhỉ?
Minh Hào không trả lời cô mà lập tức chuyển sang thế chủ động để hỏi.
- Gia pháp?
- Phải! Việc lớn trong nhà em làm, còn việc nhỏ để anh lo. Việc lớn ví dụ như xem phim, đi chơi, lười biếng, mua sắm... anh không tranh giành với em. Việc nhỏ như cắt thịt, xoa bóp cho em, chăm sóc em, bảo vệ em... tuyệt đối không được xen vào. Em rõ chưa?
Khánh Tường "..." anh bị mất nhận thức rồi à Minh Hào? Không còn phân biệt được phải trái hay sao?
Khánh Tường rất bất bình lên tiếng nhưng đã bị nụ hôn của Minh Hào chặn lại. Bạn nhỏ chỉ có thể rồi ấm ức trong lòng mà thôi.
Mỗi lần cô định phản bác lại ý nghĩ không bình thường của Minh Hào thì chỉ nhận lại những hành động không đúng đắn của anh mà thôi. Thế nên cô cũng không muốn nói nữa.
Nếu không bị cưỡng hôn tiếp thì khổ lắm.
Nhìn khuôn mặt phụng phịu không tán thành của bà xã nhỏ. Minh Hào phì cười rồi đưa tay xoa đầu Khánh Tường.
- Ngoan! Ăn hết rồi đưa em ra ngoài chơi.
- Được!
Nghe tới chơi, bạn nhỏ kia ngoan ngoãn gật đầu lia lịa rồi lập tức ăn bữa điểm tâm của mình. Khoé môi nhỏ xinh len lén cong lên thành hình vòng cung, đây là nụ cười hạnh phúc nhất của Khánh Tường từ trước tới giờ.
- ----------------
Xin chào, Minh có vài lời muốn nói với các bạn. Tgian của Minh bây giờ cũng khá rảnh rỗi khi đã thoát khỏi áp lực từ việc học rồi. Cho nên mỗi ngày sẽ ra một chap cho các bạn đọc ❤ Nếu các bạn muốn đọc 2 chap một ngày cũng được. Sau 1 lần ra chương mới thì nếu số phiếu bầu lớn hoặc bằng 100 phiếu thì Minh sẽ có thêm động lực viết những chap tiếp theo ❤
Quyết định vậy nhé ❤ hy vọng các cậu sẽ thích chiếc bánh này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.