Chương 173: Hai người đang làm cái quái gì vậy?
Nhật Minh
13/08/2019
Khánh Tường đang chăm chú dỗ dành Jame uống thuốc nên chắc không để ý tới không gian tràn đầy súng đạn bên dưới nhà đâu
ha, cũng vô tình không biết anh yêu đẹp trai của mình đang phải đấu
tranh kịch liệt để lên trên mày xách cô về.
Cô lướt nhìn qua vết thương trên người Jame, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Ở vị trí gần ngực trái, nơi chứa đựng thứ nuôi sống con người lại có một vết thương đang rỉ máu từng chút một, thứ chất lỏng lỏng đỏ tươi đang thấm ướt miếng vải màu trắng tinh.
Đột nhiên Khánh Tường lại có chút đau lòng, cô cầm lấy túi dụng cụ sơ cứu rồi tiến lại gần Jame, đặt bàn tay nhỏ của mình lên gần vị trí vết thương rồi nói.
- Để em thay thuốc cho anh.
Nhưng đáp lại sự quan tâm của Khánh Tường là một cái phủ nhận đầy lạnh lùng của Jame, anh chàng đột nhiên nhích người sang chỗ khác, lấy tay che chắn vết thương rồi lạnh nhạt nói.
- Để người khác thay, em không cần phải làm như vậy.
- Anh trốn tránh điều gì? Lại đây với em.
- Không là không.
Mặc cho sự đối xử dịu dàng của Khánh Tường dành cho mình, Jame vẫn một mực không chịu đến gần mà càng ngày càng cách xa cô. Hoàn toàn không có ý định lại gần.
- Jame! Em nói một lần nữa, lập tức lăn lại đây cho em băng bó.
Đừng tưởng là bệnh nhân thì muốn làm gì thì làm, cô không có sức nhẫn nhịn lâu đâu đấy, khôn hồn thì ra đây trước khi cô mất kiềm chế.
Nhưng đổi lại là cái lắc đầu nguầy nguậy của Jame, anh chàng nhất định không để Khánh Tường tới gần, cả người vô thức ngồi sát vào thành giường.
Khuôn mặt Khánh Tường nhăn nhó tới khó coi, trên vầng trán trắng ngần đã nổi lên vài đường gân xanh đáng sợ, cô hét lớn.
- PHI HÙNG! ANH NGỒI YÊN NẾU KHÔNG EM ĐÁNH GÃY CHÂN ANH.
Nghe xong đột nhiên Jame khựng người lại, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Khánh Tường tỏ vẻ kinh ngạc tột độ.
Trước đây Khánh Tường rất ít khi gọi tên thật của anh, chỉ khi nào cực kì tức giận mới không ngần ngại mà gọi trực tiếp cái tên này, nhưng kệ cô. Anh không cho đụng là không cho đụng.
Khánh Tường nhìn cái thái độ không nghe lời của Jame mà mất bình tĩnh thật sự, cô đặt túi qua một bên rồi lập tức tiến tới kéo Jame lại gần, mặc kệ anh ta có đau hay là không, nhưng đã không vâng lời là cô không nương tay đâu.
Khánh Tường lao tới chỗ Jame như một con báo hung dữ đang săn mồi, ánh mắt tràn đầy vẻ quyết tâm cũng như định hình được vị trí của con mồi, nhưng rồi Jame lại nhanh chóng né sang một bên, cảm thấy trên chiếc giường rộng lớn không đủ chỗ để né anh chàng liền xỏ chân vào đôi dép bông rồi khó khăn bước đi.
- PHI HÙNG, ANH CÒN NHƯ THẾ THÌ ĐỪNG TRÁCH TẠI SAO NƯỚC BIỂN LẠI MẶN, NGỒI YÊN.
Sau một hồi vật lộn thì cuối cùng Jame cũng chịu nằm yên, nhấn mạnh lại là NẰM YÊN chứ không phải ngồi.
Hiện tại Khánh Tường đang ngồi đè lên người anh, hai tay hung hăng kéo phăng mảnh vải đỏ trên ngực của anh ta ra. Nhưng rồi, Khánh Tường cứng đơ người khi nhìn thấy vết thương nơi ngực trái của anh.
Là một vết dao chém ngang qua, vết cắt rất sâu và lớn, máu ở nơi đó cứ rỉ ra từng chút một nhìn rất đáng sợ. Nhưng đó không phải là mấu chốt khiến cho Khánh Tường sợ hãi mà là vết sẹo ở ngay bên cạnh, hình thành từ vết mổ chí mạng.
Jame ngẩng đầu lên nhìn, thấy Khánh Tường cứ chăm chăm nhìn vào vết thương của mình mà toàn thân bất động, anh ta khẽ thở dài sau đó đưa tay lên vuốt tóc cô, dịu dàng nói.
- Đã bảo không muốn em làm là vì không muốn em nhìn thấy vết sẹo, giờ thì hay rồi. Mỗi lần nhìn thấy nó em đều sợ.
Cảm giác vùng bụng của mình hơi mát lạnh, Jame lại chịu khó ngẩng đầu dậy thêm một lần nữa, anh ta liền hốt hoảng khi thấy Khánh Tường đang ôm mặt khóc nức nở.
Ôi trời ơi! Bao nhiêu năm rồi vẫn còn sợ hay sao?
Cửa bên ngoài đột nhiên mở tung ra, ánh sáng chói lóa lập tức chiếu thẳng vào căn phòng âm u của Jame, giọng nói giận dữ của một người đàn ông vang vọng trong phòng.
- Hai người đang làm cái trò gì ở đây vậy?
Cô lướt nhìn qua vết thương trên người Jame, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Ở vị trí gần ngực trái, nơi chứa đựng thứ nuôi sống con người lại có một vết thương đang rỉ máu từng chút một, thứ chất lỏng lỏng đỏ tươi đang thấm ướt miếng vải màu trắng tinh.
Đột nhiên Khánh Tường lại có chút đau lòng, cô cầm lấy túi dụng cụ sơ cứu rồi tiến lại gần Jame, đặt bàn tay nhỏ của mình lên gần vị trí vết thương rồi nói.
- Để em thay thuốc cho anh.
Nhưng đáp lại sự quan tâm của Khánh Tường là một cái phủ nhận đầy lạnh lùng của Jame, anh chàng đột nhiên nhích người sang chỗ khác, lấy tay che chắn vết thương rồi lạnh nhạt nói.
- Để người khác thay, em không cần phải làm như vậy.
- Anh trốn tránh điều gì? Lại đây với em.
- Không là không.
Mặc cho sự đối xử dịu dàng của Khánh Tường dành cho mình, Jame vẫn một mực không chịu đến gần mà càng ngày càng cách xa cô. Hoàn toàn không có ý định lại gần.
- Jame! Em nói một lần nữa, lập tức lăn lại đây cho em băng bó.
Đừng tưởng là bệnh nhân thì muốn làm gì thì làm, cô không có sức nhẫn nhịn lâu đâu đấy, khôn hồn thì ra đây trước khi cô mất kiềm chế.
Nhưng đổi lại là cái lắc đầu nguầy nguậy của Jame, anh chàng nhất định không để Khánh Tường tới gần, cả người vô thức ngồi sát vào thành giường.
Khuôn mặt Khánh Tường nhăn nhó tới khó coi, trên vầng trán trắng ngần đã nổi lên vài đường gân xanh đáng sợ, cô hét lớn.
- PHI HÙNG! ANH NGỒI YÊN NẾU KHÔNG EM ĐÁNH GÃY CHÂN ANH.
Nghe xong đột nhiên Jame khựng người lại, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Khánh Tường tỏ vẻ kinh ngạc tột độ.
Trước đây Khánh Tường rất ít khi gọi tên thật của anh, chỉ khi nào cực kì tức giận mới không ngần ngại mà gọi trực tiếp cái tên này, nhưng kệ cô. Anh không cho đụng là không cho đụng.
Khánh Tường nhìn cái thái độ không nghe lời của Jame mà mất bình tĩnh thật sự, cô đặt túi qua một bên rồi lập tức tiến tới kéo Jame lại gần, mặc kệ anh ta có đau hay là không, nhưng đã không vâng lời là cô không nương tay đâu.
Khánh Tường lao tới chỗ Jame như một con báo hung dữ đang săn mồi, ánh mắt tràn đầy vẻ quyết tâm cũng như định hình được vị trí của con mồi, nhưng rồi Jame lại nhanh chóng né sang một bên, cảm thấy trên chiếc giường rộng lớn không đủ chỗ để né anh chàng liền xỏ chân vào đôi dép bông rồi khó khăn bước đi.
- PHI HÙNG, ANH CÒN NHƯ THẾ THÌ ĐỪNG TRÁCH TẠI SAO NƯỚC BIỂN LẠI MẶN, NGỒI YÊN.
Sau một hồi vật lộn thì cuối cùng Jame cũng chịu nằm yên, nhấn mạnh lại là NẰM YÊN chứ không phải ngồi.
Hiện tại Khánh Tường đang ngồi đè lên người anh, hai tay hung hăng kéo phăng mảnh vải đỏ trên ngực của anh ta ra. Nhưng rồi, Khánh Tường cứng đơ người khi nhìn thấy vết thương nơi ngực trái của anh.
Là một vết dao chém ngang qua, vết cắt rất sâu và lớn, máu ở nơi đó cứ rỉ ra từng chút một nhìn rất đáng sợ. Nhưng đó không phải là mấu chốt khiến cho Khánh Tường sợ hãi mà là vết sẹo ở ngay bên cạnh, hình thành từ vết mổ chí mạng.
Jame ngẩng đầu lên nhìn, thấy Khánh Tường cứ chăm chăm nhìn vào vết thương của mình mà toàn thân bất động, anh ta khẽ thở dài sau đó đưa tay lên vuốt tóc cô, dịu dàng nói.
- Đã bảo không muốn em làm là vì không muốn em nhìn thấy vết sẹo, giờ thì hay rồi. Mỗi lần nhìn thấy nó em đều sợ.
Cảm giác vùng bụng của mình hơi mát lạnh, Jame lại chịu khó ngẩng đầu dậy thêm một lần nữa, anh ta liền hốt hoảng khi thấy Khánh Tường đang ôm mặt khóc nức nở.
Ôi trời ơi! Bao nhiêu năm rồi vẫn còn sợ hay sao?
Cửa bên ngoài đột nhiên mở tung ra, ánh sáng chói lóa lập tức chiếu thẳng vào căn phòng âm u của Jame, giọng nói giận dữ của một người đàn ông vang vọng trong phòng.
- Hai người đang làm cái trò gì ở đây vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.