Chương 47: Hoa đã có chủ
Nhật Minh
04/08/2019
- Chị! Em đã chuẩn bị đầy đủ rồi, lát nữa chị tới chỗ em xem hồ sơ của những nhà thiết kế này nha.
Minh Anh nghiêng đầu về một bên để nghe điện thoại, hai cánh tay của anh dường như không thể cầm thêm bất cứ một thứ gì nữa, vì hiện tại trên tay Minh Anh là một chồng hồ sơ cao như núi.
- Được rồi!
Khánh Tường thở phào nhẹ nhõm tắt di động, trong bụng đang nghĩ chốc nữa tới phải trị thằng nhóc Minh Anh này như thế nào. Thật đáng ghét! Làm cho anh yêu của cô hiểu lầm mà vẫn ung dung như không biết gì cả.
Ngoài mặt thì Minh Hào vẫn còn giận cô đấy.
À mà nhắc tới Minh Hào thì Khánh Tường mới nhớ, hôm nay anh ra ngoài mà không chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô. Gương mặt xinh đẹp kia bỗng nhiên xụ mặt xuống, thiếu sức sống như một quả bóng bị xì hơi.
Chả lẽ anh giận đến nỗi không thèm làm đồ ăn sáng cho cô sao? Không phải hồi sáng người ta đã thơm thơm dỗ dành hũ giấm chua kia rồi hay sao?
Đáng ghét =3=
Ngồi ngắm nhìn nhan sắc của mình trên bàn trang điểm, Khánh Tường vỗ nhẹ vào mặt vài cái. Ái chà! Mới về bên kia có vài ngày mà tâm trạng với da dẻ cũng tươi tắn hơn nhiều rồi, có lẽ cô sẽ về thường xuyên hơn.
Thoa một xíu son môi cho xinh xinh, Khánh Tường bậm môi cho đều son rồi cười với chính bản thân của mình trong gương, sau đó xách túi ra ngoài.
Hôm nay lại đến tiệm chăm sóc thú cưng nữa.
Trên đường đi, Khánh Tường có ghé vào một quán nhỏ ven đường để mua một ly trà sữa uống lót bụng. Vì bây giờ cũng gần trưa rồi, cô không muốn ăn quá nhiều kẻo lát nữa lại không ăn được bữa trưa do Minh Hào nấu là tiếc đứt ruột luôn.
- Khánh Tường! Em tới rồi à.
Giọng nói đáng ghét từ bên trong vọng ra ngoài khiến cho Khánh Tường giật thót người, cô nhanh chóng đóng cửa lại rồi quay lưng đi như chưa từng tới đây.
Cái tên này vẫn còn ở lì ở đây à?
- Anh chờ em lâu lắm rồi đấy! Mấy ngày nay em đi đâu thế?
Trung Hiếu từ bên trong lập tức chạy lại kéo tay Khánh Tường, không cho cô chạy ra ngoài, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
Khánh Tường chưa kịp phản ứng gì thì đã bị anh ta kéo vào trong tiệm rồi, không chừa cho cô cơ hội phản kháng nữa.
Cái tên chết bằm này.
- A! Khánh Tường, sao bây giờ cậu mới tới.
Khánh Tường vừa đặt mông xuống ghế chưa được bao lâu lại bị giọng nói ẻo lả này thu hút sự chú ý, có ai khác ngoài Mĩ Quyên đâu cơ chứ.
Trung Hiếu khó chịu nhìn Mĩ Quyên, tại sao lại theo đuôi anh ta tới tận đây vậy chứ? Nên nhớ hai người đã chia tay rồi đó, đừng chạy tới đây làm mọi thứ rối tung lên.
Mĩ Quyên phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Trung Hiếu đang bắn về phía mình, cô ta ung dung tiến lại ngồi bên cạnh Khánh Tường. Chưng ra cái vẻ mặt như hoa hậu thân thiện.
- Có việc bận thôi.
- Vậy hả? Tớ lại tưởng tối qua cậu đi chơi với anh đại gia nào nên mới tới trễ đó.
Khánh Tường cười cợt nhìn Mĩ Quyên, đúng là muốn gây sự mà.
- Thật ngại quá! Tối qua tôi đi siêu thị mua đồ mới thấy cô đi cùng với một người đàn ông tay trong tay vào khách sạn, tôi cũng tưởng không phải cô, nhưng đôi hoa tai hôm qua cô vẫn còn đeo trên tai, có lẽ tôi không nhìn nhầm rồi.
Khánh Tường nhìn Mĩ Quyên đang tái xanh mặt mà trong lòng cảm thấy rất hả hê, muốn gây sự chú ý để nổi thì bà đây sẽ tạo điều kiện cho.
- Em đừng lúc nào cũng uống những thức uống không tốt cho sức khỏe như thế chứ.
Trung Hiếu giật lấy ly trà sữa trên tay Khánh Tường và đưa cho cô một ly nước cam ép vừa mới mua. Tuy là thức uống yêu thích của cô nhưng không thể lúc nào cũng uống được.
Khánh Tường chưa kịp giành lại thì lại bị một phen bất ngờ khiến cho cơ thể không thể nhúc nhích được.
Anh yêu của cô, Minh Hào từ ở đâu xuất hiện cầm ly nước cam mà Trung Hiếu vừa đưa cho cô bỏ lên chiếc bàn trước mặt, thay vào đó là đưa cho cô một hộp súp gà còn hơi ấm, sau đó nhìn chằm chằm vào Trung Hiếu rồi nói.
- Đây là bạn gái của tôi! Không cần cậu phải lo.
Nói rồi nhìn qua chỗ Khánh Tường đang ngồi, thấy cô vẫn ngơ ngác chưa hoàn hồn thì ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng lấy hộp súp còn hơi ấm đó mở ra , dùng chiếc thìa bằng nhựa xúc từng muỗng nhỏ bón cho Khánh Tường ăn.
- Em tự ăn được.
Khánh Tường giật mình trước hành động của Minh Hào, dùng tay ngăn hành động vừa rồi của anh, làm như cô còn nhỏ lắm không bằng ý. Anh không thấy mọi người đang nhìn anh bằng ánh mắt gì sao?
Minh Hào nhìn Khánh Tường bằng đôi mắt hết sức cưng chiều, chịu khó ngồi nhìn cô ăn từng chút một rồi dùng tay xoa đầu cô, sau đó quay qua nhìn Trung Hiếu một cách lạnh lùng. Anh nói.
- Hoa đã có chủ! Nghiêm cấm mọi hình thức đập chậu cướp hoa.
Nghe câu nói của Minh Hào, Khánh Tường suýt nữa là phun hết số thức ăn trong miệng ra. Gì mà nghiêm cấm mọi hình thức đập chậu cướp hoa, anh không để ý tới những ánh mắt đang dòm ngó anh à? Em thấy cướp chậu thì đúng hơn.
Minh Anh nghiêng đầu về một bên để nghe điện thoại, hai cánh tay của anh dường như không thể cầm thêm bất cứ một thứ gì nữa, vì hiện tại trên tay Minh Anh là một chồng hồ sơ cao như núi.
- Được rồi!
Khánh Tường thở phào nhẹ nhõm tắt di động, trong bụng đang nghĩ chốc nữa tới phải trị thằng nhóc Minh Anh này như thế nào. Thật đáng ghét! Làm cho anh yêu của cô hiểu lầm mà vẫn ung dung như không biết gì cả.
Ngoài mặt thì Minh Hào vẫn còn giận cô đấy.
À mà nhắc tới Minh Hào thì Khánh Tường mới nhớ, hôm nay anh ra ngoài mà không chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô. Gương mặt xinh đẹp kia bỗng nhiên xụ mặt xuống, thiếu sức sống như một quả bóng bị xì hơi.
Chả lẽ anh giận đến nỗi không thèm làm đồ ăn sáng cho cô sao? Không phải hồi sáng người ta đã thơm thơm dỗ dành hũ giấm chua kia rồi hay sao?
Đáng ghét =3=
Ngồi ngắm nhìn nhan sắc của mình trên bàn trang điểm, Khánh Tường vỗ nhẹ vào mặt vài cái. Ái chà! Mới về bên kia có vài ngày mà tâm trạng với da dẻ cũng tươi tắn hơn nhiều rồi, có lẽ cô sẽ về thường xuyên hơn.
Thoa một xíu son môi cho xinh xinh, Khánh Tường bậm môi cho đều son rồi cười với chính bản thân của mình trong gương, sau đó xách túi ra ngoài.
Hôm nay lại đến tiệm chăm sóc thú cưng nữa.
Trên đường đi, Khánh Tường có ghé vào một quán nhỏ ven đường để mua một ly trà sữa uống lót bụng. Vì bây giờ cũng gần trưa rồi, cô không muốn ăn quá nhiều kẻo lát nữa lại không ăn được bữa trưa do Minh Hào nấu là tiếc đứt ruột luôn.
- Khánh Tường! Em tới rồi à.
Giọng nói đáng ghét từ bên trong vọng ra ngoài khiến cho Khánh Tường giật thót người, cô nhanh chóng đóng cửa lại rồi quay lưng đi như chưa từng tới đây.
Cái tên này vẫn còn ở lì ở đây à?
- Anh chờ em lâu lắm rồi đấy! Mấy ngày nay em đi đâu thế?
Trung Hiếu từ bên trong lập tức chạy lại kéo tay Khánh Tường, không cho cô chạy ra ngoài, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
Khánh Tường chưa kịp phản ứng gì thì đã bị anh ta kéo vào trong tiệm rồi, không chừa cho cô cơ hội phản kháng nữa.
Cái tên chết bằm này.
- A! Khánh Tường, sao bây giờ cậu mới tới.
Khánh Tường vừa đặt mông xuống ghế chưa được bao lâu lại bị giọng nói ẻo lả này thu hút sự chú ý, có ai khác ngoài Mĩ Quyên đâu cơ chứ.
Trung Hiếu khó chịu nhìn Mĩ Quyên, tại sao lại theo đuôi anh ta tới tận đây vậy chứ? Nên nhớ hai người đã chia tay rồi đó, đừng chạy tới đây làm mọi thứ rối tung lên.
Mĩ Quyên phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Trung Hiếu đang bắn về phía mình, cô ta ung dung tiến lại ngồi bên cạnh Khánh Tường. Chưng ra cái vẻ mặt như hoa hậu thân thiện.
- Có việc bận thôi.
- Vậy hả? Tớ lại tưởng tối qua cậu đi chơi với anh đại gia nào nên mới tới trễ đó.
Khánh Tường cười cợt nhìn Mĩ Quyên, đúng là muốn gây sự mà.
- Thật ngại quá! Tối qua tôi đi siêu thị mua đồ mới thấy cô đi cùng với một người đàn ông tay trong tay vào khách sạn, tôi cũng tưởng không phải cô, nhưng đôi hoa tai hôm qua cô vẫn còn đeo trên tai, có lẽ tôi không nhìn nhầm rồi.
Khánh Tường nhìn Mĩ Quyên đang tái xanh mặt mà trong lòng cảm thấy rất hả hê, muốn gây sự chú ý để nổi thì bà đây sẽ tạo điều kiện cho.
- Em đừng lúc nào cũng uống những thức uống không tốt cho sức khỏe như thế chứ.
Trung Hiếu giật lấy ly trà sữa trên tay Khánh Tường và đưa cho cô một ly nước cam ép vừa mới mua. Tuy là thức uống yêu thích của cô nhưng không thể lúc nào cũng uống được.
Khánh Tường chưa kịp giành lại thì lại bị một phen bất ngờ khiến cho cơ thể không thể nhúc nhích được.
Anh yêu của cô, Minh Hào từ ở đâu xuất hiện cầm ly nước cam mà Trung Hiếu vừa đưa cho cô bỏ lên chiếc bàn trước mặt, thay vào đó là đưa cho cô một hộp súp gà còn hơi ấm, sau đó nhìn chằm chằm vào Trung Hiếu rồi nói.
- Đây là bạn gái của tôi! Không cần cậu phải lo.
Nói rồi nhìn qua chỗ Khánh Tường đang ngồi, thấy cô vẫn ngơ ngác chưa hoàn hồn thì ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng lấy hộp súp còn hơi ấm đó mở ra , dùng chiếc thìa bằng nhựa xúc từng muỗng nhỏ bón cho Khánh Tường ăn.
- Em tự ăn được.
Khánh Tường giật mình trước hành động của Minh Hào, dùng tay ngăn hành động vừa rồi của anh, làm như cô còn nhỏ lắm không bằng ý. Anh không thấy mọi người đang nhìn anh bằng ánh mắt gì sao?
Minh Hào nhìn Khánh Tường bằng đôi mắt hết sức cưng chiều, chịu khó ngồi nhìn cô ăn từng chút một rồi dùng tay xoa đầu cô, sau đó quay qua nhìn Trung Hiếu một cách lạnh lùng. Anh nói.
- Hoa đã có chủ! Nghiêm cấm mọi hình thức đập chậu cướp hoa.
Nghe câu nói của Minh Hào, Khánh Tường suýt nữa là phun hết số thức ăn trong miệng ra. Gì mà nghiêm cấm mọi hình thức đập chậu cướp hoa, anh không để ý tới những ánh mắt đang dòm ngó anh à? Em thấy cướp chậu thì đúng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.