Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 192: Khẳng định chủ quyền

Nhật Minh

13/08/2019

Minh Hào nắm chặt lấy tay Khánh Tường rồi cả hai cùng tay trong tay bước vào trong công ty. Trái ngược với bộ đồ vest sang trọng của anh nhà thì Khánh Tường lại mặc một bộ đồ hết sức là bình thường, quần jean lưng cao mix với một chiếc áo crop top màu đen, vừa để lộ ra vòng eo con kiến hết sức quyến rũ, vừa tôn lên nước da trắng ngần của cô nữa. Dưới chân mang đôi giày cao gót nhằm ăn gian chiều cao mỗi khi đi bên cạnh Minh Hào.

Nhưng Khánh Tường nhận ra một chân lý hết sức phũ phàng rằng cho dù có độn thêm bao nhiêu cm dưới chân đi nữa thì vẫn mãi mãi không thể đứng ngang hàng với Minh Hào được, lúc nào cũng phải thấp hơn anh một cái đầu.

Nhìn không khác gì một đôi đũa lệch, nhưng lại vô cùng đáng yêu.

Từ ở bên ngoài đã xôn xao tin đồn chủ tịch đi cùng một cô gái xinh đẹp đang cùng nhau đi vào công ty. Tin đồn lan nhanh tới mức chóng mặt, nhân viên của công ty đang rình mò dòm ngó xem nhan sắc của người phụ nữ ấy như thế nào mà có thể hớp hồn được ông chủ kiêu ngạo lạnh lùng của họ.

- Anh không ngại khi đưa em tới đây sao? Nhân viên của công ty anh đã nháo nhào lên hết rồi kìa.

Khánh Tường quan sát xung quanh đã bắt gặp được vài ánh mắt quan sát của họ, nhiều người nhìn thấy cô đang nhìn về phía họ thì mau chóng đánh trống lảng quay đi chỗ khác, nhưng Khánh Tường biết những người này đang săm soi mình để lát nữa bàn tán đây mà.

- Tại sao phải ngại? Làm việc không hiệu quả thì trừ lương, nếu chậm trễ tiến độ thì tăng ca. Tiền lương của họ là do anh quyết định, tại sao phải kiêng dè họ?

Minh Hào hiểu trong đầu Khánh Tường đang nghĩ gì, nhưng tất cả những thứ ấy đều không quan trọng bằng cô gái đứng bên cạnh anh. Chỉ cần khiến cho cô vui vẻ thì Minh Hào không ngại làm bất cứ điều gì đâu.

Minh Hào mang cô đến đây không chỉ để công khai cho mọi người biết đây là người yêu của anh, hay là anh đã có chủ sở hữu. Cái chính là muốn mượn miệng của các ông tám bà chín trong công ty để ngầm loan tin rằng cô gái này là của anh, tất cả nam nhân đều không được đến gần trong phạm vi năm mét đổ lại. Càng không được có ý định cưa cẩm bà xã nhỏ của anh.

Nếu không thì đừng có trách tại sao chanh lại chua hay nước biển lại mặn. Rõ chưa?

Nhìn thấy ánh mắt yêu chiều của ông chủ dành cho cô gái xinh đẹp kia, vài nhân viên nữ ở bộ phận tiếp tân đều ôm ngực đau đớn, có người còn diễn sâu tới mức phải dùng khăn giấy chấm chấm nước mắt nữa cơ, sau đó lại xôn xao bàn tán.

- Ôi! Nam thần của lòng tôi cuối cùng cũng đã có chủ rồi sao? Con tim nhỏ bé này thật đau lòng quá đi.

- Ông chủ của chúng ta cuối cùng cũng đã trưởng thành, có thể tới ngày thành gia lập thất được rồi.

- Này này cô bị ngáo đấy à? Ông chủ mà không trưởng thành thì lấy tiền quái đâu mà trả lương cho chúng ta? Cô cho rằng một đứa trẻ ranh có thể điều hành cái tập đoàn lớn này ư?



- Có ai biết tung tích của cô gái đang chiếm hữu trái tim của ông chủ không vậy? Nhìn thật là yêu nghiệt a ~~~~

- Cô nói tôi mới để ý, hình như cô gái ấy có nét đẹp phi giới tính hay sao ấy, khi nhìn vào tôi lại có cảm giác giống một anh chàng đẹp trai vậy? Hay là mắt của tôi có vấn đề rồi @.@

- Người ta để tóc dài rồi còn nhuộm đẹp thế kia thì thành anh đẹp trai thế quái nào? Không lẽ ông chủ lại đi thích nam nhân?

- Không hẳn là sai đâu, cô nhìn thử góc nghiêng này đi, tôi vừa nhanh tay chụp được hình cô ấy đây này, bây giờ thử ghép tóc ngắn vào là siêu cấp đẹp trai luôn, ôi cái nụ cười này. Chắc tôi kết cô gái này mất rồi.

Pla pla pla, hàng ngàn lời bàn tán cứ thế mà đồn thổi lên khiến cho câu chuyện về người phụ nữ này càng ngày càng hấp dẫn, trong số nữ nhân viên của công ty có một người đánh liều, lấy hết can đảm chạy tới bắt chuyện với Khánh Tường, cô ấy hít thở một hơi thật sâu rồi mới dám nói.

- Chị xinh đẹp, hãy cho em tài khoản instagram của chị được không? Em rất thích chị.

Khánh Tường khá bất ngờ vì lời yêu cầu của cô ấy, là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, cô tiếp tân vẫn cúi gằm mặt xuống và chìa tay đưa di động cho Khánh Tường với hi vọng cô sẽ chấp nhận lời yêu cầu có chút đường đột của mình.

- Được thôi, ig của tôi là ****** cô cứ tìm rồi sẽ thấy.

Khánh Tường nhìn thấy ánh mắt có chút khó chịu của Minh Hào nên không dám chậm trễ, chỉ kịp nói vài lời với cô gái mà thôi, sau đó liền bị Minh Hào mang đi mất hút. Để lại cô tiếp tân tràn ngập sung sướng mà nhảy chân sáo về chỗ, môi còn nở nụ cười tươi như hoa nữa, cô ấy vui vẻ nói.

- Tôi xin được địa chỉ liên lạc với bảo bối của chủ tịch rồi đây, không ngờ cô ấy lại dễ gần như thế. Ôi trời ơi! Nữ thần của tôi đẹp xuất sắc luôn các ông ạ.

- Đâu đâu, cho tôi xin tên tài khoản nào, tôi cũng muốn coi.

- Éo! Muốn có thì tự ra mà xin, đâu có vụ bà đây lấy hết can đảm xin rồi chia sẻ cho mấy người, không xin thì thôi.

Kiều My ôm di động vào lòng như ôm bảo bối vậy, tuyệt đối không thể để cho đám lười biếng vận động này được hưởng ké được, nữ thần của cô thì chỉ có thể để cô ngắm mà thôi.

- Xì! Đồ keo kiệt.



- Keo kiệt cái cục sh*t, muốn có thì tự kiếm cách để có đi.

Nắm tay Minh Hào đi được vài bước, Khánh Tường đột nhiên khựng người lại, khóe môi vô thức cong lên rồi giật giật vài cái. Cái quái gì vậy nè? Nam nhân trong công ty làm gì mà đứng ở đây nhiều vậy? Rồi còn cái điệu bộ gãi đầu cười trừ đó là sao? Không lẽ giống như cô gái kia muốn xin instagram sao?

Minh Hào khó chịu nhìn đám người trước mặt, sau đó nhẹ nhàng tháo áo vest của mình ra khoác lên người Khánh Tường, không cho đám người kia nhìn thấy thịt tươi của anh.

Hôm nay Khánh Tường mặc áo ngắn nên chỉ cần nhướn người lên một chút là có thể để lộ ra vòng eo con kiến rồi, mà đám nam nhân này lại cứ nhìn chằm chằm vào bảo bảo của anh làm gì? Muốn chết à?

Không nhanh không chậm, Minh Hào liền ôm lấy eo Khánh Tường, để cô ngã vào lòng mình, sau đó tiêu soái cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng của cô trước mặt bàn dân thiên hạ. Hung hăng cắn mút, tham lam tận hưởng vị ngọt đôi môi của bà xã nhỏ, mãi tới khi cô không chịu nổi nữa thì Minh Hào mới luyến tiếc bỏ ra, anh chàng khẽ liếm môi rồi thích thú nhìn Khánh Tường.

- Anh bị sao vậy? Đây là chỗ đông người đó, làm như vậy trước mặt nhân viên không tốt chút nào đâu.

Khánh Tường ngượng đỏ hết cả mặt, cô xấu hổ úp mặt vào lồng ngực của anh mà lí nhí nói.

Minh Hào khẽ cười, sau đó vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô. Bà xã nhỏ của anh da mặt thật là mỏng quá đi.

- Được rồi! Sao này khi hôn sẽ xin phép em nhé, được không?

- Minh Hào! Anh đang chọc ghẹo em đúng không?

Bạn nhỏ Khánh Tường xấu hổ ngóc đầu ra khỏi lồng ngực của anh, hờn dỗi liếc anh một cái rồi bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Đây là đâu mà anh có thể tùy tiện đùa giỡn với cô như thế? Bộ anh không sợ mất hình tượng trước mặt nhân viên hay sao?

Minh Hào đang cười cười với bà xã nhỏ liền quay ngoắt sang nhìn đám nam nhân kiêm chức cẩu độc thân đang hóa đá đứng phía trước mặt mình, ánh mắt sắc lạnh như dao găm liếc qua khiến cho tất cả không rét mà run, anh lạnh giọng nói như muốn cảnh cáo tất cả mọi người, giọng nói rất to và dõng dạc đủ để mọi người trong đại sảnh nghe được.

- Người phụ nữ của tôi, chỉ được ngắm nhìn từ xa chứ tuyệt đối không được đến gần, nếu không thì biết hậu quả rồi chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook