Chương 72: Minh Anh bị ghẻ lạnh (2)
Nhật Minh
04/08/2019
Không chỉ riêng Minh Anh với Saint bị thu hút bởi giọng nói ngọt ngào ấy mà ngay cả quản gia Trương cùng với gia nhân đang tất bật làm việc cũng phải hướng người về phía Khánh Tường.
Trên chiếc cầu thang xoắn ốc cổ kính, có một người phụ nữ đang bước từng bước xuống dưới, thân ảnh kiêu ngạo đang dần được lộ ra.
Đêm nay Khánh Tường mặc một chiếc váy do chính Ivan thiết kế, vải được làm từ loại vải Tô Châu thượng hạng. Nó là được thiết kế theo kiểu mẫu trễ vai để khoe ra xương quai xanh quyến rũ, thứ vũ khí chết người của phụ nữ đối với tất cả những người đàn ông. Chiếc váy dài gần tới mắt cá chân nhưng lại được xẻ tà một cách tinh tế, gián tiếp để lộ ra đôi chân thon gọn trắng như tuyết.
Thiết kế của Ivan tuy đơn giản nhưng lại khéo léo khoe những điểm mạnh trên cơ thể người phụ nữ. Chứ không quá lộ liễu như những thiết kế để lộ hết cả da thịt ra ngoài của bao người.
- Muốn nhìn tới bao giờ?
Khánh Tường đưa ánh mắt tò mò nhìn mọi người xung quanh. Quái lạ? Họ đang nhìn gì vậy nhỉ?
Câu nói của Khánh Tường như một tiếng chuông kéo tất cả mọi người về thực tại. Saint và Minh Anh giật nảy người lên vì bất ngờ.
Người đang đứng trước mặt họ không phải là người. Mà là một tiểu yêu tinh xinh đẹp đang đùa giỡn giữa chốn nhân gian này mới đúng.
Saint là người đầu tiên hoàn hồn, anh chàng nhanh chóng tiến tới chân cầu thang rồi cúi người, dang bàn tay to lớn của mình ra làm động tác mời để dẫn Khánh Tường xuống dưới.
Minh Anh cũng nhanh nhảu không kém, khi thấy Saint vừa bước tới chỗ chị là cu cậu đã chạy tới đá Saint ra chỗ khác để thế chỗ của anh ta dẫn Khánh Tường xuống.
Cú đá vừa rồi của Minh Anh không hề nhẹ một chút nào, dường như đã dồn hết sức để trả thù vụ ban nãy.
Nhưng đắc ý chưa được bao lâu, Minh Anh đã bị một cái đánh đau điếng vào lưng khiến cho khuôn mặt nhăn nhó đến đáng thương. Thủ phạm không ai khác chính là quản gia Trương, người đang nghiêm mặt nhìn Minh Anh.
Khánh Tường là ai? Là tiểu bảo bối của ông cơ mà. Chả lẽ lại để cho hai thằng ất ơ này dẫn xuống hay sao? Đương nhiên là không rồi!
Khánh Tường bật cười nhìn khung cảnh hỗ độn đang xảy ra trước mắt. Một người thì đang xoa xoa mông còn một người thì đang xuýt xoa đau đớn ngồi trên sô pha.
Cô không ngần ngại để quan gia Trương dẫn xuống. Bàn tay của ông rất lớn nhưng cũng rất thô ráp, rất giống như tay của ba Tường.
Nghĩ tới đây Khánh Tường lại thấy chạnh lòng rồi!
Cô nhớ phụ thân và phụ mẫu quá đi! Chắc phải quay về thăm hai người một chuyến nữa rồi huhu.
- Tiểu thư! Hôm nay người rất xinh đẹp.
- Cảm ơn ông, quản gia Trương.
Quản gia Trương phải đích thân dẫn tay cô ngồi vào trong xe mới chịu buông ra, tiểu bảo bối của ông ngồi ghế sau, ông đã cố gắng điều chỉnh cho cô có cảm giác thoải mái nhất. Còn hai tên kia? Mặc kệ chúng nó.
- Quản gia Trương, ông có cần phải quan tâm chị một cách quá đáng như thế không? Ở đây cũng có một người cần được quan tâm đây nè
Bạn nhỏ Minh Anh ngồi ở vị trí tài xế cũng đã bất bình quay xuống phân bì để đòi tình thương rồi kìa.
Quản gia Trương không thèm để ý tới Minh Anh, ông chỉ chăm chăm vào Khánh Tường mà thôi. Thấy cô không còn cần gì nữa thì quản gia Trương nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, sau đó đứng yên nhìn chiếc xe đến khi nó mất hút rồi ông mới nhàn nhã bước vào nhà.
Bạn nhỏ kia hoàn toàn bị lơ đẹp.
- Quản gia Trương phân biệt đối xử
Minh Anh vừa lái xe vừa hờn dỗi nhìn vào kiếng chiếu hậu.
- Đây cũng đâu phải lần đầu em bị ông ấy cho ăn bơ?
Khánh Tường vừa trả lời Minh Anh vừa soi mình trong gương, cô đưa tay chỉnh lại mái tóc xám khói xanh bồng bềnh của mình. Có vẻ cũng không quan tâm bạn kia cho lắm.
Minh Anh:"..." ngay cả chị mà cũng như thế sao?
Minh Anh dồn hết sự hờn dỗi cũng như tức giận vào chiếc xe. Anh chàng bắt đầu tăng tốc, chiếc xe lao vụt đi trên đường.
Chưa đầy mười lăm phút sau, chiếc xe đã đỗ trước một căn biệt thự sang trọng gần bờ biển của Jame, những vị khách bắt đầu bước ra khỏi xe một cách trật tự rồi mới tiến vào trong.
- Em có mang theo nó không?
- Đương nhiên là có!
Chớp mắt một cái Saint đã lấy từ trong áo ra một chiếc mặt nạ tinh xảo, nhưng chỉ có thể che nửa mặt trên mà thôi.
Bữa tiệc hôm nay là sự có mặt của rất nhiều nhà đầu tư và cũng có thể sẽ có vài thế lực ngầm nào tham gia nữa không chừng.
Và điều quan trọng là Khánh Tường không muốn lộ mặt, cô vẫn còn muốn sống một cuộc sống thoải mái bên tình iu to bự của mình cơ.
Nhận lấy chiếc mặt nạ từ Saint, Khánh Tường lập tức đeo nó vào. Chiếc mặt nạ này không phải của Hắc Đế, chỉ là một cái bình thường mà thôi.
Xong xuôi tất cả mọi thứ, Khánh Tường nắm tay Saint rời khỏi chiếc xe, còn bạn nhỏ nào đó vẫn ôm cục tức mà lái xe vào bãi đỗ.
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo đối với Minh Anh mà.
- -----
Như đã hứa, một ngày hai chap ❤
Đừng quên like + bỏ phiếu cho Minh nha
Trên chiếc cầu thang xoắn ốc cổ kính, có một người phụ nữ đang bước từng bước xuống dưới, thân ảnh kiêu ngạo đang dần được lộ ra.
Đêm nay Khánh Tường mặc một chiếc váy do chính Ivan thiết kế, vải được làm từ loại vải Tô Châu thượng hạng. Nó là được thiết kế theo kiểu mẫu trễ vai để khoe ra xương quai xanh quyến rũ, thứ vũ khí chết người của phụ nữ đối với tất cả những người đàn ông. Chiếc váy dài gần tới mắt cá chân nhưng lại được xẻ tà một cách tinh tế, gián tiếp để lộ ra đôi chân thon gọn trắng như tuyết.
Thiết kế của Ivan tuy đơn giản nhưng lại khéo léo khoe những điểm mạnh trên cơ thể người phụ nữ. Chứ không quá lộ liễu như những thiết kế để lộ hết cả da thịt ra ngoài của bao người.
- Muốn nhìn tới bao giờ?
Khánh Tường đưa ánh mắt tò mò nhìn mọi người xung quanh. Quái lạ? Họ đang nhìn gì vậy nhỉ?
Câu nói của Khánh Tường như một tiếng chuông kéo tất cả mọi người về thực tại. Saint và Minh Anh giật nảy người lên vì bất ngờ.
Người đang đứng trước mặt họ không phải là người. Mà là một tiểu yêu tinh xinh đẹp đang đùa giỡn giữa chốn nhân gian này mới đúng.
Saint là người đầu tiên hoàn hồn, anh chàng nhanh chóng tiến tới chân cầu thang rồi cúi người, dang bàn tay to lớn của mình ra làm động tác mời để dẫn Khánh Tường xuống dưới.
Minh Anh cũng nhanh nhảu không kém, khi thấy Saint vừa bước tới chỗ chị là cu cậu đã chạy tới đá Saint ra chỗ khác để thế chỗ của anh ta dẫn Khánh Tường xuống.
Cú đá vừa rồi của Minh Anh không hề nhẹ một chút nào, dường như đã dồn hết sức để trả thù vụ ban nãy.
Nhưng đắc ý chưa được bao lâu, Minh Anh đã bị một cái đánh đau điếng vào lưng khiến cho khuôn mặt nhăn nhó đến đáng thương. Thủ phạm không ai khác chính là quản gia Trương, người đang nghiêm mặt nhìn Minh Anh.
Khánh Tường là ai? Là tiểu bảo bối của ông cơ mà. Chả lẽ lại để cho hai thằng ất ơ này dẫn xuống hay sao? Đương nhiên là không rồi!
Khánh Tường bật cười nhìn khung cảnh hỗ độn đang xảy ra trước mắt. Một người thì đang xoa xoa mông còn một người thì đang xuýt xoa đau đớn ngồi trên sô pha.
Cô không ngần ngại để quan gia Trương dẫn xuống. Bàn tay của ông rất lớn nhưng cũng rất thô ráp, rất giống như tay của ba Tường.
Nghĩ tới đây Khánh Tường lại thấy chạnh lòng rồi!
Cô nhớ phụ thân và phụ mẫu quá đi! Chắc phải quay về thăm hai người một chuyến nữa rồi huhu.
- Tiểu thư! Hôm nay người rất xinh đẹp.
- Cảm ơn ông, quản gia Trương.
Quản gia Trương phải đích thân dẫn tay cô ngồi vào trong xe mới chịu buông ra, tiểu bảo bối của ông ngồi ghế sau, ông đã cố gắng điều chỉnh cho cô có cảm giác thoải mái nhất. Còn hai tên kia? Mặc kệ chúng nó.
- Quản gia Trương, ông có cần phải quan tâm chị một cách quá đáng như thế không? Ở đây cũng có một người cần được quan tâm đây nè
Bạn nhỏ Minh Anh ngồi ở vị trí tài xế cũng đã bất bình quay xuống phân bì để đòi tình thương rồi kìa.
Quản gia Trương không thèm để ý tới Minh Anh, ông chỉ chăm chăm vào Khánh Tường mà thôi. Thấy cô không còn cần gì nữa thì quản gia Trương nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, sau đó đứng yên nhìn chiếc xe đến khi nó mất hút rồi ông mới nhàn nhã bước vào nhà.
Bạn nhỏ kia hoàn toàn bị lơ đẹp.
- Quản gia Trương phân biệt đối xử
Minh Anh vừa lái xe vừa hờn dỗi nhìn vào kiếng chiếu hậu.
- Đây cũng đâu phải lần đầu em bị ông ấy cho ăn bơ?
Khánh Tường vừa trả lời Minh Anh vừa soi mình trong gương, cô đưa tay chỉnh lại mái tóc xám khói xanh bồng bềnh của mình. Có vẻ cũng không quan tâm bạn kia cho lắm.
Minh Anh:"..." ngay cả chị mà cũng như thế sao?
Minh Anh dồn hết sự hờn dỗi cũng như tức giận vào chiếc xe. Anh chàng bắt đầu tăng tốc, chiếc xe lao vụt đi trên đường.
Chưa đầy mười lăm phút sau, chiếc xe đã đỗ trước một căn biệt thự sang trọng gần bờ biển của Jame, những vị khách bắt đầu bước ra khỏi xe một cách trật tự rồi mới tiến vào trong.
- Em có mang theo nó không?
- Đương nhiên là có!
Chớp mắt một cái Saint đã lấy từ trong áo ra một chiếc mặt nạ tinh xảo, nhưng chỉ có thể che nửa mặt trên mà thôi.
Bữa tiệc hôm nay là sự có mặt của rất nhiều nhà đầu tư và cũng có thể sẽ có vài thế lực ngầm nào tham gia nữa không chừng.
Và điều quan trọng là Khánh Tường không muốn lộ mặt, cô vẫn còn muốn sống một cuộc sống thoải mái bên tình iu to bự của mình cơ.
Nhận lấy chiếc mặt nạ từ Saint, Khánh Tường lập tức đeo nó vào. Chiếc mặt nạ này không phải của Hắc Đế, chỉ là một cái bình thường mà thôi.
Xong xuôi tất cả mọi thứ, Khánh Tường nắm tay Saint rời khỏi chiếc xe, còn bạn nhỏ nào đó vẫn ôm cục tức mà lái xe vào bãi đỗ.
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo đối với Minh Anh mà.
- -----
Như đã hứa, một ngày hai chap ❤
Đừng quên like + bỏ phiếu cho Minh nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.