Chương 186: Người phụ nữ đáng sợ
Nhật Minh
13/08/2019
Ngay đêm đó, một đêm mưa gió bão bùng đã vang lên những tiếng hét đau đớn và thảm thương đến cùng cực, âm thanh ghê rợn
như tiếng ai oán vọng lên từ giới chốn âm ti, tiếng kêu gào của đàn ông
và giọng cười ghê rợn của người phụ nữ.
Xác người nằm la liệt dưới nền đất lạnh lẽo, nguyên nhân tử vong của họ đều được chuẩn đoán là cắt đứt động mạch cảnh, cổ gần như rời ra khỏi đầu chỉ bằng một vết cắt của hung khí sắc bén.
Càng kinh khủng hơn khi một vài thi thể không còn toàn vẹn, chúng bị mổ bụng để lấy nội tạng, võng mạc và nhãn cầu. Và đặc biệt là bị lấy đi khi còn sống, tức là tên hung thủ đã mổ bụng và móc mắt khi nạn nhân còn sống sờ sờ.
Để cho nạn nhân nếm trải cảm giác đau thấu xương, tận mắt chứng kiến và cảm nhận bản thân bị người khác mổ bụng và móc mắt thì thật sự rất biến thái và tàn độc.
Bây giờ khung cảnh tại nơi đó không khác gì thế chiến thứ hai, máu chảy thành dòng nhuộm đỏ cả con suối, xác người chất lên thành từng đống cao chót vót, mùi hôi thối của xác chết đang trong giai đoạn phân hủy bốc lên nồng nặc.
Không ai biết thủ phạm là ai, chỉ biết được hơn một trăm đàn em của Salomon đều bị diệt chỉ trong một đêm và kì lạ thay, không ai tìm thấy xác của thủ lĩnh đâu cả, ông ta gần như bị bốc hơi khỏi nhân gian này.
Khánh Duy nghe tin Jame bị thương liền tức tốc chạy tới bệnh viện, anh chàng hớt ha hớt hải chạy tới với tâm trạng cực kì rối bời.
- Jame sao rồi? Sao rồi hả?
Thấy Saint và Minh Anh đang ngồi trên băng ghế dài của bệnh viện, thần sắc của ai cũng ảo não và buồn bã ra mặt.
Saint ngước mắt lên nhìn Khánh Duy, mệt nhọc nói.
- Không biết. bác sĩ vừa bảo kí vào giấy cam kết rằng bên họ sẽ không chịu bất cứ chuyện gì nếu bệnh nhân không qua khỏi.
- Cái gì? Làm sao lại nghiêm trọng như thế?
- Vết đạn nằm gần tim, chỉ cách vài cm thôi là đã lấy mạng anh ta rồi.
Minh Anh tiếp lời cho Saint, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn vào ánh đèn đỏ đang sáng rực ở phía trên, tâm trạng cũng không được thoải mái cho lắm.
- Jame lao ra đỡ cho chị một viên đạn, nếu không có anh ta thì bây giờ người nằm ở đây chính là Khánh Tường rồi.
- Vậy Khánh Tường đâu? Em gái của ông đâu?
- Chị ở lại đó rồi, ra lệnh cho em phải mang Jame tới đây, bây giờ như thế nào thì không rõ
- CẬU BỊ NGU HẢ SAINT? SAO LẠI ĐỂ KHÁNH TƯỜNG Ở ĐÓ MỘT MÌNH?
Khánh Duy mất kiểm soát lao tới túm lấy cổ áo của Saint và nhấc bổng cậu ta lên, ánh mắt đột nhiên lóe lên tia sắc lạnh và đáng sợ, nhìn kĩ thì bên trong còn hằn lên vài đường tơ máu nữa.
Đối với Khánh Duy sinh mạng của Jame không quan trọng bằng em gái mình, vì thế khi không nhìn thấy cô ở đây anh ta đã hoàn toàn không còn kiểm soát được bản thân rồi.
Khánh Tường là cô gái độc nhất của nhà họ Hoàng, là viên kim cương, là bảo bối trong mắt của ba mẹ và cả họ, nếu cô có mệnh hệ gì thì mười Khánh Duy cũng không đỡ nổi đâu.
- Anh làm loạn cái gì? Nếu như không phải do anh bất cẩn bị lão già đó lừa thì mọi chuyện có xảy ra theo hướng tiêu cực này không? Anh bảo em cãi lời chị ở lại đó? Em không có bản lĩnh ấy.
Ngày đầu tiên Saint gặp Khánh Tường, ngày được cô nhặt về nuôi thì trong tiềm thức của Saint đã có một suy nghĩ mà anh ta lấy làm lý tưởng sống là cả đời này không bao giờ được cãi lời Khánh Tường, chỉ có thể vâng lời và quy phục thôi.
- Cậu nói hay lắm, nếu em gái của ông đây có mệnh hệ gì thì ngay cả tôi và cậu cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
- Anh ...
Cuộc tranh cãi nảy lửa giữa hai người đàn ông đột nhiên bị gián đoạn bởi âm thanh kì quái của bệnh viện. Hành lang lạnh tanh và yên ắng đột nhiên vang lên tiếng lọc cọc của giày cao gót, âm thanh ngày một to và rõ hơn, dường như đang tiến về phía bọn họ.
Sáu cặp mắt của ba chàng trai đột nhiên hướng về phía trước mà tìm kiếm thứ gì đó, tâm trạng của Khánh Duy bây giờ rất bất ổn.
Ẩn sau khúc cua của hành lang là một bóng dáng mềm mại của người phụ nữ, tuy thân hình có phần mỏng manh nhưng bước đi vững chãi và bá khí bức người của cô gái ấy không thể nào lầm lẫn được.
Khánh Tường toàn thân đầy máu chậm rãi bước về phía Khánh Duy, một tay vác kiếm trên vai, tay còn lại cầm một chiếc hộp khá lớn, ánh mắt sắc lạnh tuyệt tình không khác gì quỷ âm ti. Thanh bảo kiếm của Khánh Tường được nhuộm đỏ bởi máu tươi, vài giọt còn chảy róc rách xuống tạo nên những hình tròn đỏ chói dưới mặt đấy.
- Bảo bối của anh, em ổn cả chứ? Sao toàn thân lại nhiều máu như vậy? Có bị thương ở đâu không?
Khánh Duy hớt hải chạy lại phía Khánh Tường, sau đó lia mắt quan sát toàn thân của cô xem có vết thương lớn nào không? Nhìn thấy toàn thân của cô đầy máu như vậy đúng là dọa cho bọn họ khiếp sợ mà.
- Em không sao? Jame đâu rồi?
Khánh Tường như một kẻ vô hồn nhìn chăm chăm vào Saint, ngay cả giọng nói cũng không còn chút sức lực nào nữa, cô mệt mỏi ngồi ngục xuống đất thở hổn hển.
- Không biết, tình hình đang rất nguy cấp, bác sĩ vừa bảo em kí vào giấy cam kết. Viên đạn đó quá gần tim, e rằng ....
Saint không dám nói hết câu, chỉ sợ Khánh Tường phải đối diện với bóng đen tâm lý, anh chàng chần chừ một chút.
- Biết rồi! Giữ lấy hộp này đi, bà đây về tắm rửa. Bị thứ máu dơ bẩn này bám trên người thật khó chịu.
- Anh đưa em về.
Khánh Duy sốt sắng xung phong đưa bảo bối về, nhìn thấy cô an toàn như vậy thì trong lòng của anh cũng thoải mái hơn một chút.
- Không cần đâu, anh ở lại đây trông chừng Jame với Saint, Minh Anh sẽ đưa em về.
Nói rồi Khánh Tường ngoắc tay ra hiệu cho Minh Anh, cậu nhóc có hơi bất ngờ nhưng cũng cun cút chạy theo sau lưng của cô, hoàn toàn không dám cãi.
Mãi khi thấy Khánh Tường mất hút sau góc khuất thì Saint mới tò mò mở chiếc hộp ra, anh chàng thắc mắc tại sao lại cô lại đưa cho mình chiếc hộp này và nó có tác dụng gì?
Nhưng khi mở chiếc hộp ra, nhìn thấy được thứ bên trong hộp khiến cho anh chàng chết sững. Khánh Duy hóng hớt nhìn vào cũng nhận được một kết quả không khác gì Saint là bao.
Những thứ kia có thể khiến cho Khánh Duy nôn ọe và bỏ ăn cả tuần mất thôi. Chúng là nội tạng, là tim, gan, phổi, thận và cả võng mạc, nhãn cầu. Tất cả đều còn tươi sống và nhớt nhác, máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả chiếc hộp.
Saint rùng mình một cái, đây là những thứ Khánh Tường lấy sao? Sao chị ta lại có thể gan dạ và bình tĩnh để cầm lấy những thứ này? Người phụ nữ này quả thật rất đáng sợ.
Xác người nằm la liệt dưới nền đất lạnh lẽo, nguyên nhân tử vong của họ đều được chuẩn đoán là cắt đứt động mạch cảnh, cổ gần như rời ra khỏi đầu chỉ bằng một vết cắt của hung khí sắc bén.
Càng kinh khủng hơn khi một vài thi thể không còn toàn vẹn, chúng bị mổ bụng để lấy nội tạng, võng mạc và nhãn cầu. Và đặc biệt là bị lấy đi khi còn sống, tức là tên hung thủ đã mổ bụng và móc mắt khi nạn nhân còn sống sờ sờ.
Để cho nạn nhân nếm trải cảm giác đau thấu xương, tận mắt chứng kiến và cảm nhận bản thân bị người khác mổ bụng và móc mắt thì thật sự rất biến thái và tàn độc.
Bây giờ khung cảnh tại nơi đó không khác gì thế chiến thứ hai, máu chảy thành dòng nhuộm đỏ cả con suối, xác người chất lên thành từng đống cao chót vót, mùi hôi thối của xác chết đang trong giai đoạn phân hủy bốc lên nồng nặc.
Không ai biết thủ phạm là ai, chỉ biết được hơn một trăm đàn em của Salomon đều bị diệt chỉ trong một đêm và kì lạ thay, không ai tìm thấy xác của thủ lĩnh đâu cả, ông ta gần như bị bốc hơi khỏi nhân gian này.
Khánh Duy nghe tin Jame bị thương liền tức tốc chạy tới bệnh viện, anh chàng hớt ha hớt hải chạy tới với tâm trạng cực kì rối bời.
- Jame sao rồi? Sao rồi hả?
Thấy Saint và Minh Anh đang ngồi trên băng ghế dài của bệnh viện, thần sắc của ai cũng ảo não và buồn bã ra mặt.
Saint ngước mắt lên nhìn Khánh Duy, mệt nhọc nói.
- Không biết. bác sĩ vừa bảo kí vào giấy cam kết rằng bên họ sẽ không chịu bất cứ chuyện gì nếu bệnh nhân không qua khỏi.
- Cái gì? Làm sao lại nghiêm trọng như thế?
- Vết đạn nằm gần tim, chỉ cách vài cm thôi là đã lấy mạng anh ta rồi.
Minh Anh tiếp lời cho Saint, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn vào ánh đèn đỏ đang sáng rực ở phía trên, tâm trạng cũng không được thoải mái cho lắm.
- Jame lao ra đỡ cho chị một viên đạn, nếu không có anh ta thì bây giờ người nằm ở đây chính là Khánh Tường rồi.
- Vậy Khánh Tường đâu? Em gái của ông đâu?
- Chị ở lại đó rồi, ra lệnh cho em phải mang Jame tới đây, bây giờ như thế nào thì không rõ
- CẬU BỊ NGU HẢ SAINT? SAO LẠI ĐỂ KHÁNH TƯỜNG Ở ĐÓ MỘT MÌNH?
Khánh Duy mất kiểm soát lao tới túm lấy cổ áo của Saint và nhấc bổng cậu ta lên, ánh mắt đột nhiên lóe lên tia sắc lạnh và đáng sợ, nhìn kĩ thì bên trong còn hằn lên vài đường tơ máu nữa.
Đối với Khánh Duy sinh mạng của Jame không quan trọng bằng em gái mình, vì thế khi không nhìn thấy cô ở đây anh ta đã hoàn toàn không còn kiểm soát được bản thân rồi.
Khánh Tường là cô gái độc nhất của nhà họ Hoàng, là viên kim cương, là bảo bối trong mắt của ba mẹ và cả họ, nếu cô có mệnh hệ gì thì mười Khánh Duy cũng không đỡ nổi đâu.
- Anh làm loạn cái gì? Nếu như không phải do anh bất cẩn bị lão già đó lừa thì mọi chuyện có xảy ra theo hướng tiêu cực này không? Anh bảo em cãi lời chị ở lại đó? Em không có bản lĩnh ấy.
Ngày đầu tiên Saint gặp Khánh Tường, ngày được cô nhặt về nuôi thì trong tiềm thức của Saint đã có một suy nghĩ mà anh ta lấy làm lý tưởng sống là cả đời này không bao giờ được cãi lời Khánh Tường, chỉ có thể vâng lời và quy phục thôi.
- Cậu nói hay lắm, nếu em gái của ông đây có mệnh hệ gì thì ngay cả tôi và cậu cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
- Anh ...
Cuộc tranh cãi nảy lửa giữa hai người đàn ông đột nhiên bị gián đoạn bởi âm thanh kì quái của bệnh viện. Hành lang lạnh tanh và yên ắng đột nhiên vang lên tiếng lọc cọc của giày cao gót, âm thanh ngày một to và rõ hơn, dường như đang tiến về phía bọn họ.
Sáu cặp mắt của ba chàng trai đột nhiên hướng về phía trước mà tìm kiếm thứ gì đó, tâm trạng của Khánh Duy bây giờ rất bất ổn.
Ẩn sau khúc cua của hành lang là một bóng dáng mềm mại của người phụ nữ, tuy thân hình có phần mỏng manh nhưng bước đi vững chãi và bá khí bức người của cô gái ấy không thể nào lầm lẫn được.
Khánh Tường toàn thân đầy máu chậm rãi bước về phía Khánh Duy, một tay vác kiếm trên vai, tay còn lại cầm một chiếc hộp khá lớn, ánh mắt sắc lạnh tuyệt tình không khác gì quỷ âm ti. Thanh bảo kiếm của Khánh Tường được nhuộm đỏ bởi máu tươi, vài giọt còn chảy róc rách xuống tạo nên những hình tròn đỏ chói dưới mặt đấy.
- Bảo bối của anh, em ổn cả chứ? Sao toàn thân lại nhiều máu như vậy? Có bị thương ở đâu không?
Khánh Duy hớt hải chạy lại phía Khánh Tường, sau đó lia mắt quan sát toàn thân của cô xem có vết thương lớn nào không? Nhìn thấy toàn thân của cô đầy máu như vậy đúng là dọa cho bọn họ khiếp sợ mà.
- Em không sao? Jame đâu rồi?
Khánh Tường như một kẻ vô hồn nhìn chăm chăm vào Saint, ngay cả giọng nói cũng không còn chút sức lực nào nữa, cô mệt mỏi ngồi ngục xuống đất thở hổn hển.
- Không biết, tình hình đang rất nguy cấp, bác sĩ vừa bảo em kí vào giấy cam kết. Viên đạn đó quá gần tim, e rằng ....
Saint không dám nói hết câu, chỉ sợ Khánh Tường phải đối diện với bóng đen tâm lý, anh chàng chần chừ một chút.
- Biết rồi! Giữ lấy hộp này đi, bà đây về tắm rửa. Bị thứ máu dơ bẩn này bám trên người thật khó chịu.
- Anh đưa em về.
Khánh Duy sốt sắng xung phong đưa bảo bối về, nhìn thấy cô an toàn như vậy thì trong lòng của anh cũng thoải mái hơn một chút.
- Không cần đâu, anh ở lại đây trông chừng Jame với Saint, Minh Anh sẽ đưa em về.
Nói rồi Khánh Tường ngoắc tay ra hiệu cho Minh Anh, cậu nhóc có hơi bất ngờ nhưng cũng cun cút chạy theo sau lưng của cô, hoàn toàn không dám cãi.
Mãi khi thấy Khánh Tường mất hút sau góc khuất thì Saint mới tò mò mở chiếc hộp ra, anh chàng thắc mắc tại sao lại cô lại đưa cho mình chiếc hộp này và nó có tác dụng gì?
Nhưng khi mở chiếc hộp ra, nhìn thấy được thứ bên trong hộp khiến cho anh chàng chết sững. Khánh Duy hóng hớt nhìn vào cũng nhận được một kết quả không khác gì Saint là bao.
Những thứ kia có thể khiến cho Khánh Duy nôn ọe và bỏ ăn cả tuần mất thôi. Chúng là nội tạng, là tim, gan, phổi, thận và cả võng mạc, nhãn cầu. Tất cả đều còn tươi sống và nhớt nhác, máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả chiếc hộp.
Saint rùng mình một cái, đây là những thứ Khánh Tường lấy sao? Sao chị ta lại có thể gan dạ và bình tĩnh để cầm lấy những thứ này? Người phụ nữ này quả thật rất đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.