Chương 188: Nơi mà chính phủ không dám tới
Nhật Minh
13/08/2019
Đây là đâu? Sao lại lạ lẫm như vậy? Sao lại tối
đen như thế? Ai tắt đèn à? Bật lên coi đm :> chúng mày di chuyển
trong bóng tối à?
Cơ mà khoan, sao lại có mùi ẩm mốc khó chịu như vậy? Cái lũ này thật là mất vệ sinh.
Sao đầu lại đau thế này?
John khó nhọc mở mắt ra, ở phía trên là toàn bộ những suy nghĩ trong tiềm thức của lão ta, căn phòng toàn mùi ẩm mốc của gỗ ướt, không khí ngột ngạt thấy rõ, và hình như không có bất kì một tia sáng nào lọt vào cả.
- Tỉnh rồi à lão già?
Vừa dứt lời, căn phòng bỗng nhiên sáng bừng lên khiến cho lão John phải nheo mắt lại vì chói, vừa rồi căn phòng chìm trong bóng tối âm u đột nhiên được thắp sáng bùng lên như ngọn lửa.
Bây giờ lão ta mới nhận thức được mình đang bị treo tòng teng trên xà nhà, hai tay vươn dài qua đầu và bị cột chặt lại. John ngước nhìn lên cổ tay thì thấy nơi đó đang bị siết chặt tới nỗi bầm tím, trên dây thừng còn vương lại chút máu khô.
- Con khốn! Mày có biết mày đang làm chuyện gì không hả?
Khánh Tường ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế bành lớn, ánh mắt sắc lẻm như lưỡi dao lướt ngang qua thân thể bán khỏa thân của John, ánh mắt rất lạnh khiến cho lão ta không rét mà run lên một cách vô thức.
- Gọi tôi là gì? Nói lại một lần nữa xem nào?
- Con khốn con khốn con khốn! Mày là cái thá gì mà tao không dám gọi? Hay muốn tao phải gọi là một con điếm? Gọi đúng ngành nghề thì mày mới chịu chứ gì?
John lớn tiếng quát nạt Khánh Tường, gân xanh trên trán của lão cũng đã nổi lên trên vầng trán nhăn nheo. Đôi mắt cau có nhìn cô.
Hừ! Một con nhãi nhép mà dám lên giọng với lão? Nó ăn gan hùm hay gì mà láo lếu như vậy cơ chứ?
Khánh Tường bình thản rời khỏi chiếc ghế, thân hình uyển chuyển lướt qua nhẹ nhàng như một cơn gió. Sau đó đi tới chỗ John bị treo lên lên, ánh mắt thoắt ẩn vẻ tinh nghịch vuốt ve cơ bụng sáu múi dồn một của lão, yêu nghiệt hỏi lại.
- Không ngờ một thủ lĩnh đứng đầu một bang hùng mạnh lại có thể nói ra những lời dơ bẩn này, không lẽ ngài đã qua lại với rất nhiều gái điếm nên nhìn ai cũng có thể đánh đồng với cái thứ dơ bẩn xuất hiện trên giường của ngài mỗi đêm?
- Tao nói sai chuyện gì à? Mày cũng là con điếm của Hắc Đế mà còn tỏ vẻ thanh cao cái quái gì? Nếu không phải nó phái mày tới quậy phá chỗ tụi tao ngày hôm qua sao?
- Ồ! Ông cho rằng tôi với Jin là kiểu quan hệ dơ bẩn như ông với đám con gái ngàn người chịch hằng đêm vẫn làm sao? Mà này, khuyên thật nhé, quan hệ với cái thứ chung chồng ấy có gì vui không? Hay ông không nghĩ tới chuyện cái chỗ ông hay thụt ra thụt vào thì đã có cả chục thằng hưởng rồi mới tới lượt ông? Nghĩ tới mà thấy dơ bẩn quá đi.
- Mày ...
John cứng họng không nói được điều gì cả, những điều mà người con gái này nói có gì là sai? Nhưng lão ta không cho phép một đứa con nít vắt mũi chưa sạch sỉ nhục mình như vậy, lão ta vẫn cố gắng sỉ nhục cô bằng mọi cách.
- Hàng tao chơi là hàng tuyển, chứ đâu phải là loại giả vờ thanh cao nhưng trên giường không tiết độ như mày? Làm gái còn muốn người khác lập bàn thờ trinh tiết ư?
Chát chát chát!
Âm thanh giòn tan vang lên một cách cực kì chuẩn xác, Khánh Tường một tay cầm roi da một tay bóp miệng John rồi nâng cằm của lão ta lên gần với mình, ánh mắt nửa thật nửa đùa nhìn lão già hèn mọn trong tay mình.
Còn về phần John, không biết tại sao khuôn mặt của lão ta lại đau rát một cách kì quái, tiếng roi da vun vút quất vào mặt lão ta khiến cho khuôn mặt bỗng nhiên rách toác ra, máu chảy tí tách xuống sàn gỗ.
- Sao? Bất ngờ lắm à?
- Mày dám ra tay với tao? Mày có biết tao là ai không? Mày có tin tao sẽ băm vằm mày ra thành trăm mảnh sau đó vứt xuống sông cho cá ăn không hả?
John giận dữ hét toáng lên, lão ta vừa tức giận vừa kêu gào trong đau đớn. Khuôn mặt của lão bây giờ đã chi chít vết thương do roi da hình thành. Con khốn này dám làm điều này với lão ta? Tao mà thoát ra được là tao đập chết mẹ mày :>
- Này này! Bây giờ ông còn đang mơ tưởng mình có thể thoát ra khỏi đây sao? Thức tỉnh đi lão già, cho dù đám đàn em của ông có lật tung cả đất nước này lên cũng không thể tìm thấy ông đâu.
- Mày nói gì? Mày coi thường năng lực của Salomon quá nhỉ?
- Thật ra mà nói thì cũng không hẳn sẽ không tìm ra, chỉ có điều là đám đàn em của ông có dám bước vào đây hay là không? Một nơi mà ngay cả chính phủ còn dè chừng thì chúng nó có cửa sao?
Khánh Tường cười khẩy nhìn John, sau đó cầm lấy con dao cắt trái cây trên bàn rạch một đường dài trên cơ bụng nhăn nheo của lão già. Dao rất sắc bén cho nên chỉ cần chạm nhẹ có thể gây thương tổn cho nạn nhân rồi.
John gào lên như một con thú bị chọc tiết, tiếng của lão ta tựa như đang bị hàng ngàn mũi dao đâm vào cùng một lúc vậy. Vùng bụng liền truyền lên đại não một cơn đau nhói và rát buốt. Thứ chất lỏng màu đỏ đã chảy thành dòng xuống sàn nhà, mùi tanh của máu tươi cộng với mùi ẩm mốc của tạo thành một mùi hết sức kinh khủng.
- Mày là đứa nào? Mày có quyền hạn gì mà đến chính phủ còn phải dè chừng? Ai cho quyền mày làm điều này với tao?
John thở hổn hển nhìn Khánh Tường, bây giờ hắn ta đã kiệt sức vì quá đau đớn nhưng vẫn cố gắng gượng nhìn lên để hỏi.
Khánh Tường quay lại vị trí của mình trên chiếc ghế bành lớn, thoải mái dựa người vào ghế lớn ánh mắt như một vị vua đang phán xử kẻ có tội, lười biếng nhưng cũng rất quyến rũ. Cô ngồi vắt chân lên ghế, tay còn cầm con dao còn dính máu của John. Khẽ cười rồi nói.
- Tôi họ Hoàng, Hoàng của Hoàng Khánh Hưng. Có lẽ ông biết tên của cha tôi nhỉ? Nhưng mà người bạn của tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, tôi cũng không có lịch nên mỗi ngày sẽ rạch một đường trên cơ thể ông để chờ tới ngày người bạn kia tỉnh lại nhé? Yên tâm đi, sẽ có nhiều người phục vụ ông chu đáo, toàn là hàng tuyển dành cho ông. Có điều không phải nữ mà là nam nhân. Chúc ông may mắn.
- Con khốn! Mày dám chơi xỏ tao à? Tao sẽ giết mày, tao sẽ giết mày.
Tiếng kêu gào của John ngày càng nhỏ dần, cuối cùng thì căn phòng cũng được đóng kín lại. Vài ngày sau, cả thế giới ngầm đều được một phen náo loạn khi nhìn thấy xác thủ lĩnh của Salomon lõa lồ thân thể nằm trên đất, khắp người toàn là vết thương do đánh đập và rạch mổ gây ra, có vài vết thương vẫn còn đỏ hỏn và rỉ cả máu và mùi hôi thối ra ngoài. Ở phần dưới thì được chuẩn đoán rằng bị hiếp bởi một cây côn bằng thịt lớn khiến cho chỗ đó rách toạc ra.
Khủng khiếp thay, trên bụng của lão ta có ghim một con dao lớn, trên đó có khắc hình của một con rồng đang cuộn người ngủ say, là dấu hiệu để nhận biết Hắc Đế. Không lẽ người này do Hắc Đế giết? Lại còn dám công khai khiêu khích trắng trợn như thế? Quá ngông cuồng rồi.
Cơ mà khoan, sao lại có mùi ẩm mốc khó chịu như vậy? Cái lũ này thật là mất vệ sinh.
Sao đầu lại đau thế này?
John khó nhọc mở mắt ra, ở phía trên là toàn bộ những suy nghĩ trong tiềm thức của lão ta, căn phòng toàn mùi ẩm mốc của gỗ ướt, không khí ngột ngạt thấy rõ, và hình như không có bất kì một tia sáng nào lọt vào cả.
- Tỉnh rồi à lão già?
Vừa dứt lời, căn phòng bỗng nhiên sáng bừng lên khiến cho lão John phải nheo mắt lại vì chói, vừa rồi căn phòng chìm trong bóng tối âm u đột nhiên được thắp sáng bùng lên như ngọn lửa.
Bây giờ lão ta mới nhận thức được mình đang bị treo tòng teng trên xà nhà, hai tay vươn dài qua đầu và bị cột chặt lại. John ngước nhìn lên cổ tay thì thấy nơi đó đang bị siết chặt tới nỗi bầm tím, trên dây thừng còn vương lại chút máu khô.
- Con khốn! Mày có biết mày đang làm chuyện gì không hả?
Khánh Tường ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế bành lớn, ánh mắt sắc lẻm như lưỡi dao lướt ngang qua thân thể bán khỏa thân của John, ánh mắt rất lạnh khiến cho lão ta không rét mà run lên một cách vô thức.
- Gọi tôi là gì? Nói lại một lần nữa xem nào?
- Con khốn con khốn con khốn! Mày là cái thá gì mà tao không dám gọi? Hay muốn tao phải gọi là một con điếm? Gọi đúng ngành nghề thì mày mới chịu chứ gì?
John lớn tiếng quát nạt Khánh Tường, gân xanh trên trán của lão cũng đã nổi lên trên vầng trán nhăn nheo. Đôi mắt cau có nhìn cô.
Hừ! Một con nhãi nhép mà dám lên giọng với lão? Nó ăn gan hùm hay gì mà láo lếu như vậy cơ chứ?
Khánh Tường bình thản rời khỏi chiếc ghế, thân hình uyển chuyển lướt qua nhẹ nhàng như một cơn gió. Sau đó đi tới chỗ John bị treo lên lên, ánh mắt thoắt ẩn vẻ tinh nghịch vuốt ve cơ bụng sáu múi dồn một của lão, yêu nghiệt hỏi lại.
- Không ngờ một thủ lĩnh đứng đầu một bang hùng mạnh lại có thể nói ra những lời dơ bẩn này, không lẽ ngài đã qua lại với rất nhiều gái điếm nên nhìn ai cũng có thể đánh đồng với cái thứ dơ bẩn xuất hiện trên giường của ngài mỗi đêm?
- Tao nói sai chuyện gì à? Mày cũng là con điếm của Hắc Đế mà còn tỏ vẻ thanh cao cái quái gì? Nếu không phải nó phái mày tới quậy phá chỗ tụi tao ngày hôm qua sao?
- Ồ! Ông cho rằng tôi với Jin là kiểu quan hệ dơ bẩn như ông với đám con gái ngàn người chịch hằng đêm vẫn làm sao? Mà này, khuyên thật nhé, quan hệ với cái thứ chung chồng ấy có gì vui không? Hay ông không nghĩ tới chuyện cái chỗ ông hay thụt ra thụt vào thì đã có cả chục thằng hưởng rồi mới tới lượt ông? Nghĩ tới mà thấy dơ bẩn quá đi.
- Mày ...
John cứng họng không nói được điều gì cả, những điều mà người con gái này nói có gì là sai? Nhưng lão ta không cho phép một đứa con nít vắt mũi chưa sạch sỉ nhục mình như vậy, lão ta vẫn cố gắng sỉ nhục cô bằng mọi cách.
- Hàng tao chơi là hàng tuyển, chứ đâu phải là loại giả vờ thanh cao nhưng trên giường không tiết độ như mày? Làm gái còn muốn người khác lập bàn thờ trinh tiết ư?
Chát chát chát!
Âm thanh giòn tan vang lên một cách cực kì chuẩn xác, Khánh Tường một tay cầm roi da một tay bóp miệng John rồi nâng cằm của lão ta lên gần với mình, ánh mắt nửa thật nửa đùa nhìn lão già hèn mọn trong tay mình.
Còn về phần John, không biết tại sao khuôn mặt của lão ta lại đau rát một cách kì quái, tiếng roi da vun vút quất vào mặt lão ta khiến cho khuôn mặt bỗng nhiên rách toác ra, máu chảy tí tách xuống sàn gỗ.
- Sao? Bất ngờ lắm à?
- Mày dám ra tay với tao? Mày có biết tao là ai không? Mày có tin tao sẽ băm vằm mày ra thành trăm mảnh sau đó vứt xuống sông cho cá ăn không hả?
John giận dữ hét toáng lên, lão ta vừa tức giận vừa kêu gào trong đau đớn. Khuôn mặt của lão bây giờ đã chi chít vết thương do roi da hình thành. Con khốn này dám làm điều này với lão ta? Tao mà thoát ra được là tao đập chết mẹ mày :>
- Này này! Bây giờ ông còn đang mơ tưởng mình có thể thoát ra khỏi đây sao? Thức tỉnh đi lão già, cho dù đám đàn em của ông có lật tung cả đất nước này lên cũng không thể tìm thấy ông đâu.
- Mày nói gì? Mày coi thường năng lực của Salomon quá nhỉ?
- Thật ra mà nói thì cũng không hẳn sẽ không tìm ra, chỉ có điều là đám đàn em của ông có dám bước vào đây hay là không? Một nơi mà ngay cả chính phủ còn dè chừng thì chúng nó có cửa sao?
Khánh Tường cười khẩy nhìn John, sau đó cầm lấy con dao cắt trái cây trên bàn rạch một đường dài trên cơ bụng nhăn nheo của lão già. Dao rất sắc bén cho nên chỉ cần chạm nhẹ có thể gây thương tổn cho nạn nhân rồi.
John gào lên như một con thú bị chọc tiết, tiếng của lão ta tựa như đang bị hàng ngàn mũi dao đâm vào cùng một lúc vậy. Vùng bụng liền truyền lên đại não một cơn đau nhói và rát buốt. Thứ chất lỏng màu đỏ đã chảy thành dòng xuống sàn nhà, mùi tanh của máu tươi cộng với mùi ẩm mốc của tạo thành một mùi hết sức kinh khủng.
- Mày là đứa nào? Mày có quyền hạn gì mà đến chính phủ còn phải dè chừng? Ai cho quyền mày làm điều này với tao?
John thở hổn hển nhìn Khánh Tường, bây giờ hắn ta đã kiệt sức vì quá đau đớn nhưng vẫn cố gắng gượng nhìn lên để hỏi.
Khánh Tường quay lại vị trí của mình trên chiếc ghế bành lớn, thoải mái dựa người vào ghế lớn ánh mắt như một vị vua đang phán xử kẻ có tội, lười biếng nhưng cũng rất quyến rũ. Cô ngồi vắt chân lên ghế, tay còn cầm con dao còn dính máu của John. Khẽ cười rồi nói.
- Tôi họ Hoàng, Hoàng của Hoàng Khánh Hưng. Có lẽ ông biết tên của cha tôi nhỉ? Nhưng mà người bạn của tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, tôi cũng không có lịch nên mỗi ngày sẽ rạch một đường trên cơ thể ông để chờ tới ngày người bạn kia tỉnh lại nhé? Yên tâm đi, sẽ có nhiều người phục vụ ông chu đáo, toàn là hàng tuyển dành cho ông. Có điều không phải nữ mà là nam nhân. Chúc ông may mắn.
- Con khốn! Mày dám chơi xỏ tao à? Tao sẽ giết mày, tao sẽ giết mày.
Tiếng kêu gào của John ngày càng nhỏ dần, cuối cùng thì căn phòng cũng được đóng kín lại. Vài ngày sau, cả thế giới ngầm đều được một phen náo loạn khi nhìn thấy xác thủ lĩnh của Salomon lõa lồ thân thể nằm trên đất, khắp người toàn là vết thương do đánh đập và rạch mổ gây ra, có vài vết thương vẫn còn đỏ hỏn và rỉ cả máu và mùi hôi thối ra ngoài. Ở phần dưới thì được chuẩn đoán rằng bị hiếp bởi một cây côn bằng thịt lớn khiến cho chỗ đó rách toạc ra.
Khủng khiếp thay, trên bụng của lão ta có ghim một con dao lớn, trên đó có khắc hình của một con rồng đang cuộn người ngủ say, là dấu hiệu để nhận biết Hắc Đế. Không lẽ người này do Hắc Đế giết? Lại còn dám công khai khiêu khích trắng trợn như thế? Quá ngông cuồng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.