Chương 211: Oan gia ngõ hẹp
Nhật Minh
13/08/2019
Ngẫm nghĩ một lúc, tự nhiên Khánh Tường nhận thấy có điểm không hợp lý trong câu nói của Minh Hào, đôi mày thanh tú khẽ
nheo lại, cô lập tức quay sang hỏi Minh Hào.
- Nếu Kiến Hoa là em ruột của anh thì tại sao lại em chưa từng thấy cậu ấy? Chúng ta yêu nhau cũng hơn một năm rồi mà em chỉ mới thấy Di mà thôi.
- Thằng nhóc này phải ở với ba mẹ ở bên nước ngoài để học tập và rèn luyện thêm, nó mới về nước và đảm nhận chức vụ giám đốc ở Minh thị mới được 3 tháng mà thôi. Hôm nay dẫn em tới công ty chơi rồi tiện thể giới thiệu cậu ta cho em luôn.
Minh Hào hiểu Khánh Tường đang suy nghĩ điều gì, nên buộc lòng phải nói một hơi dài để giải thích đầu đuôi mọi chuyện cho bà xã nhỏ nghe, tránh để cô hiểu lầm.
Nghe Khánh Tường nhắc tới Di, Kiến Hoa lập tức tròn mắt ngạc nhiên, cậu ta dường như không tin vào tai của mình.
- Chị ... chị quen chị cả của em sao?
Từ "chị" phát ra từ miệng Kiến Hoa có chút gì đó khó khăn. Vốn dĩ anh ta không dễ dàng gọi Khánh Tường là chị đâu, nhưng khi nghe thấy cô gọi tên Thiên Di một cách thân mật thì trong lòng cậu ta không rét mà run lên.
Gì chứ? Ngay cả bà quái vật Thiên Di cũng bị cô gái này thu phục luôn rồi sao? Nếu không tại sao lại thoải mái gọi cái tên đó ra được? Nếu đúng là vậy thì ... người phụ nữ này quá đáng sợ rồi.
Chuyện này có chút gì đó không khoa học à nghen.
Chẳng cần để Khánh Tường phải trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của Kiến Hoa, Minh Hào là người trực tiếp trả lời em trai, câu nói nhẹ nhàng như lông hồng nhưng lại có sức công phá ngàn cân tới nội tâm của Kiến Hoa, anh nói.
- Không những là biết mà bây giờ quyền lực của cô ấy trong nhà chúng ta không nhỏ, có Thiên Di bảo kê thì ai dám đắc tội với tiểu tổ tông này?
- CÁI GÌ???? Đùa nhau à?
Kiến Hoa kinh ngạc há hốc miệng, hai tay đưa lên xoa xoa lỗ tai để xác nhận tai không bị ù. Ánh mắt hoang mang tới cực độ.
Trái tim lạnh băng của Minh Hào bị Khánh Tường lấy mất, ngay cả sự yêu chiều của Thiên Di quái vật cũng dành hết cho người con gái này, cô ấy là ai mà có thể chiếm lấy sự tin tưởng của Di?
Cậu em trai nhỏ đưa tay lau mồ hôi, vừa cười vừa nói với Khánh Tường, giọng nói hết sức ân cần và dịu dàng khác hẳn với thái độ không hợp tác lúc nãy, cậu ta nói.
- Chị dâu, chị cao tay thật, em nể chị rồi đó.
Một chữ "chị dâu" ngọt như mía lùi lại được thốt ra từ miệng Kiến Hoa khiến cho mọi thứ cứ giả tạo thế nào ấy. Cậu nhóc này đang có âm mưu gì thế không biết?
Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh của người phụ nữ phát lên, giọng điệu có vẻ hưng phấn lên một chút. Cô ta từ phía xa xa gọi tên Khánh Tường hòng gây sự chú ý.
- A! Trùng hợp thế, cậu cũng đi ăn ở nhà hàng này à?
- Nếu Kiến Hoa là em ruột của anh thì tại sao lại em chưa từng thấy cậu ấy? Chúng ta yêu nhau cũng hơn một năm rồi mà em chỉ mới thấy Di mà thôi.
- Thằng nhóc này phải ở với ba mẹ ở bên nước ngoài để học tập và rèn luyện thêm, nó mới về nước và đảm nhận chức vụ giám đốc ở Minh thị mới được 3 tháng mà thôi. Hôm nay dẫn em tới công ty chơi rồi tiện thể giới thiệu cậu ta cho em luôn.
Minh Hào hiểu Khánh Tường đang suy nghĩ điều gì, nên buộc lòng phải nói một hơi dài để giải thích đầu đuôi mọi chuyện cho bà xã nhỏ nghe, tránh để cô hiểu lầm.
Nghe Khánh Tường nhắc tới Di, Kiến Hoa lập tức tròn mắt ngạc nhiên, cậu ta dường như không tin vào tai của mình.
- Chị ... chị quen chị cả của em sao?
Từ "chị" phát ra từ miệng Kiến Hoa có chút gì đó khó khăn. Vốn dĩ anh ta không dễ dàng gọi Khánh Tường là chị đâu, nhưng khi nghe thấy cô gọi tên Thiên Di một cách thân mật thì trong lòng cậu ta không rét mà run lên.
Gì chứ? Ngay cả bà quái vật Thiên Di cũng bị cô gái này thu phục luôn rồi sao? Nếu không tại sao lại thoải mái gọi cái tên đó ra được? Nếu đúng là vậy thì ... người phụ nữ này quá đáng sợ rồi.
Chuyện này có chút gì đó không khoa học à nghen.
Chẳng cần để Khánh Tường phải trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của Kiến Hoa, Minh Hào là người trực tiếp trả lời em trai, câu nói nhẹ nhàng như lông hồng nhưng lại có sức công phá ngàn cân tới nội tâm của Kiến Hoa, anh nói.
- Không những là biết mà bây giờ quyền lực của cô ấy trong nhà chúng ta không nhỏ, có Thiên Di bảo kê thì ai dám đắc tội với tiểu tổ tông này?
- CÁI GÌ???? Đùa nhau à?
Kiến Hoa kinh ngạc há hốc miệng, hai tay đưa lên xoa xoa lỗ tai để xác nhận tai không bị ù. Ánh mắt hoang mang tới cực độ.
Trái tim lạnh băng của Minh Hào bị Khánh Tường lấy mất, ngay cả sự yêu chiều của Thiên Di quái vật cũng dành hết cho người con gái này, cô ấy là ai mà có thể chiếm lấy sự tin tưởng của Di?
Cậu em trai nhỏ đưa tay lau mồ hôi, vừa cười vừa nói với Khánh Tường, giọng nói hết sức ân cần và dịu dàng khác hẳn với thái độ không hợp tác lúc nãy, cậu ta nói.
- Chị dâu, chị cao tay thật, em nể chị rồi đó.
Một chữ "chị dâu" ngọt như mía lùi lại được thốt ra từ miệng Kiến Hoa khiến cho mọi thứ cứ giả tạo thế nào ấy. Cậu nhóc này đang có âm mưu gì thế không biết?
Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh của người phụ nữ phát lên, giọng điệu có vẻ hưng phấn lên một chút. Cô ta từ phía xa xa gọi tên Khánh Tường hòng gây sự chú ý.
- A! Trùng hợp thế, cậu cũng đi ăn ở nhà hàng này à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.