Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 183: Sự thật về vết sẹo của Jame (2)

Nhật Minh

13/08/2019

Thật ra mà nói thì thủ lĩnh có mang tên Hắc Đế chính là Khánh Duy, vì anh ấy và Jame đã cùng nhau sáng lập ra tổ chức này, nhưng vì một số lý do mà Khánh Tường phải lên nắm quyền thay anh trai tới bây giờ.

Mọi chuyện cũng có nguyên nhân của nó mà thôi.

Trong làn mưa trắng xóa như tuyết có ba chiếc xe phân khối lớn lao vút đi trên đường cao tốc, âm thanh của động cơ gầm rú trên đường hòa cùng với tiếng rít lên từng cơn của gió khiến cho khung cảnh trở nên khá u ám.

Bên ngoài trời đã không còn một bóng người lẫn bóng xe cộ, con đường hoàn toàn vắng tanh như không có sự tồn tại của bất cứ ai ngoài ba chiếc xe này làm cho việc di chuyển cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Chỉ chưa đầy mười phút sau, ba chiếc moto phân khối lớn đã dừng trước một trung tâm thương mại lớn, Khánh Tường bỏ mũ bảo hộ ra, lười biếng đưa tay chỉnh trang lại tóc cho ổn định sau đó bước vào với một thứ vũ khí trên người.

Trong khi hai chàng trai đều trang bị hai khẩu súng ngắn trên người thì Khánh Tường lại khác hẳn, trên vai của cô bây giờ là một thanh kiếm nhật, thứ vũ khí sắc bén có thể chém đứt lìa cổ của đối phương chỉ trong một cú chạm nhẹ

Một thanh Masamune huyền thoại, thứ vũ khí đã bị thất lạc từ lâu và là sự thèm khát bậc nhất của các kiếm sĩ. Bảo bối của đất nước mặt trời mọc đang nằm gọn trong lòng bàn tay của cô đây này.

Tuy là con gái nhưng với thần khí ngút trời khi đi bên cạnh hai người đàn ông lạnh lùng và điển trai dường như không thể nào lấn át được Khánh Tường mà còn tôn lên vẻ đẹp độc lạ của cô.

Khánh Tường vác kiếm trên vai ngang nhiên bước đi tới chỗ ngồi của John, lão cáo già cầm đầu Salomon đang ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế bành mà thưởng thức ly rượu vang đỏ trên tay cùng với vô số mỹ nữ đang ẻo lả vây quanh ông ta.

Nhìn khung cảnh đó mà Khánh Tường bất chợt rùng mình, trong đầu tràn đầy sự khinh bỉ nhìn đám phụ nữ bên cạnh John. Đệch mịa sao gu của các mỹ nữ mặn quá vậy? Không thèm để ý tới lão ta là một kẻ đã ngoài năm mươi rồi hay sao?

- Wow, ngọn gió nào đưa mỹ nữ xinh đẹp tới đây vậy?

Vừa nhìn thấy Khánh Tường xuất hiện, John liền buông cánh tay dơ bẩn đang ôm eo lấy một người phụ nữ ăn mặc thiếu vải, ánh mắt tràn đầy thèm khát quan sát Khánh Tường từ trên xuống dưới không sót chỗ nào. Một ánh mắt tràn đầy dục vọng.



- Gió độc! John tôi tới để nói chuyện với ông.

- Mỹ nữ muốn điều gì "anh" đây đều đáp ứng, chỉ cần đêm nay chúng ta vui vẻ một chút là được.

- Ông ...

Khánh Tường vội đưa tay ngăn cản Jame để anh ta không lao về phía John, chỉ cần một cái liếc mắt Khánh Tường có thể nhìn thấy Jame đang chuẩn bị rút khẩu súng ra để tặng cho John vài viên đạn, nhưng tình hình bây giờ đang rất bất lợi không thể tùy tiện làm bậy được.

Giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ tiếp tục cất lên thu hút sự chú ý của mọi người, khóe môi Khánh Tường hơi cong lên một chút, để lộ ra nụ cười có chút gì đó quỷ mị nhìn John, cô nói.

- Nghe nói ông đã thương lượng với Jin ( Khánh Duy ) rằng địa bàn ai người nấy quản? Vậy hà cớ gì đêm nay lại đánh úp địa bàn của chúng tôi?

- Cô đang trách tôi sao? Chỉ trách thằng nhóc đó quá ngu ngốc, chúng ta có giấy tờ xác nhận không? Có thứ gì để đảm bảo tôi đã nói điều đó? Chỉ là một lời nói suông thì làm được gì?

- Vậy ý ông là?

- Mỹ nữ! Em là người thông minh nên chắc chắn sẽ hiểu những gì "anh" nói.

Vừa nói ông ta liền bước xuống ghế mà đi tới chỗ Khánh Tường đang đứng, ánh mắt thèm khát của một con thú đang trong thời kì động dục dòm ngó thân thể ngọc ngà của cô gái nhỏ, toàn thân lão ấy toát ra một thứ gì đó rất dơ bẩn và ti tiện.

- Nếu tôi muốn dành lại địa bàn thì sao?



Cho dù có chút khó chịu với sự xăm xoi lộ liễu của John nhưng Khánh Tường vẫn phải giữ lấy bình tĩnh để đối thoại với lão cáo già này, nếu không đã một nhát chặt đứt lìa đầu lão ta rồi.

- Em muốn? Được thôi, chứng tỏ bản lĩnh của em cho "anh" xem, nếu được thì chúng ta sẽ thương lượng rồi kí kết sau. Nhưng nếu em không làm được thì ...

Đoạn John dừng lại, ông ta hơi bất ngờ trước ánh mắt kiên định của Khánh Tường, nhưng ông ta vẫn muốn trêu đùa cô gái nhỏ giống như một món đồ chơi trong tay vậy.

- Thì sao?

- Thì cả em và địa bàn của Hắc Đế đều thuộc về "anh" hahaha

John cười rú lên như một con thú, ánh mắt của lão ta như điên dại cố gắng không buông thả thú tính trong người ra, một lão già biến thái và dâm loạn.

- Được thôi, nhưng nếu ông đã đặt ra tiêu điều kiện cao như thế thì tôi cũng muốn thay đổi một chút, nếu không tôi lỗ vốn thì sao?

- Được rồi! Mỹ nữ muốn gì ở "anh"? Tất cả mọi thứ em muốn "anh" đều cho em.

John đã bị vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Khánh Tường làm cho say đắm, trong đầu lão ấy bây giờ chỉ có hình ảnh thân hình trần trụi của cô và âm thanh kiều mị phát ra từ chiếc miệng nhỏ xinh của cô mà thôi. Hoàn toàn không có bất cứ điều gì khác cả.

Khánh Tường mở miếng vải dày bọc quanh thân kiếm ra, ánh mắt mờ ảo như được phủ một tầng sương mù đột nhiên lóe sáng lên, nụ cười nhếch môi lúc ẩn lúc hiện trên đôi môi ngọt ngào của người phụ nữ.

Cầm lấy thanh kiếm và đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng giống như tư thế của kiếm sĩ nhật thời xưa, Khánh Tường lạnh giọng nói.

- Thứ tôi muốn không chỉ là địa bàn, mà còn là cái mạng của ông nữa đấy lão già.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook