Chương 43: Thả thính giỏi quá rồi!
Nhật Minh
31/07/2019
Đêm qua mẹ Tường hù dọa cô dữ quá nên Khánh Tường sợ chết khiếp, chỉ còn cách chạy thật nhanh vào phòng chốt cửa lại mà thôi.
Và rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết luôn.
Haizzzzz mẹ thật đáng sợ mà!
Khánh Tường ngồi dậy với bộ dạng hết sức thoải mái sau giấc ngủ đêm qua. Đương nhiên rồi, vì đây là nhà của cô mà sao không thoải mái cho được cơ chứ.
Nhưng mà, sao cô lại có cảm giác thiếu thiếu gì ấy nhỉ?
Thôi không nghĩ nhiều nữa. Khánh Tường nhanh chóng vào phòng tắm vệ sinh cơ thể rồi bước xuống nhà dưới, nơi mà chị đại của cô đang ngồi chờ cô.
- Sao không đi nữa đi. Về đây làm gì?
- Thôi mà thôi mà. Con biết lỗi rồi.
Khánh Tường lân la ra phía sau dỗ dành chị đại của mình. Mẹ lại dỗi nữa rồi.
Mẹ Tường làm như không nghe thấy lời nói của Khánh Tường, mẹ vẫn giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc y như hôm qua. Hoàn toàn không để lọt lỗ tai một xíu nào.
- Mẹ đừng như thế cau có như thế xấu lắm, phải cười lên mới đẹp nè.
Nói rồi cô hôn chụt lên khuôn mặt đang khó chịu của mẹ Tường khiến mẹ giật mình. Nhưng rồi sau đó mẹ lại nở một nụ cười thỏa mãn.
Được rồi! Coi như con thông minh.
Khánh Tường thấy mẹ Tường hết dỗi thì lại nở nụ cười đắc ý.
Không có gì mà một cái thơm không thể giải quyết được
- Ba đâu rồi mẹ?
- Ba biết con về nên đã tự mình ra ngoài mua món ăn con thích nhất rồi.
- Vậy con lên phòng đây. Ba về rồi mẹ gọi con nhé
- Ừ!
Khánh Tường quay sang hôn mẹ Tường thêm một cái nữa rồi mới chịu lên phòng. Mẹ Tường ngoài mặt không biểu lộ ra bất cứ điều gì nhưng Khánh Tường biết mẹ rất thích được thơm thơm.
Cô lên phòng rồi nằm phịch xuống giường. Quay người ôm lấy con gấu bông to bự rồi tự nhiên cơn buồn ngủ lại ập tới với cô.
Cô chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì lại bị tiếng chuông di động làm cho tỉnh giấc. Khánh Tường lười biếng nghe máy, cô còn không thèm liếc xem người gọi là ai nữa.
- Ai vậy?
Khánh Tường lười nhác lên tiếng.
- Bạn chung nhà của em đây.
Bên kia màn hình, mặt Minh Hào đã đen như cái đít nồi rồi.
Nhóc con! Suốt ngày hôm qua không thèm gọi báo cho anh biết. Hại anh lo lắng ăn không ngon ngủ không yên. Bứt rứt trong lòng giữ lắm mới gọi cho cô thì cô lại hỏi anh là ai?
Tội quên chồng nên xử lí như thế nào đây?
Nghe được giọng nói quen thuộc, Khánh Tường lập tức tỉnh ngủ, cô nhanh tay nhấn vào nút hình máy quay ở góc màn hình.
- Anh ơi! Bật máy quay lên cho em ngắm cái nào.
Khánh Tường nhanh chóng nịnh ngọt Minh Hào. Vì cô biết anh đang tức giận rồi.
Minh Hào cũng chiều lòng bà xã, mở camera lên để cô nhìn rõ khuôn mặt của mình, và bên kia Khánh Tường cũng làm tương tự.
- Aidaaaa mới đi có một xíu thôi mà đã nhớ anh rồi.
- Nhớ mà không thèm gọi cho anh.
Khánh Tường "..."
Được rồi cô thừa nhận mình sai.
- Em đang ở đâu?
Minh Hào chăm chú nhìn vào phía bên kia màn hình, anh cảm thấy nơi cô đang ở có gì đó là lạ.
- Em đang ở nhà bạn làm chút xíu công việc.
Khánh Tường nhanh chóng nghĩ ra một lí do. Vì cô không muốn anh biết cô đang ở nước ngoài.
- Em nói dối!
Minh Hào lập tức vạch trần lí do mà cô vừa nói. Anh để ý nơi Khánh Tường đang nằm có ánh sáng chiếu vào. Điều này có nghĩa là cô không ở trong nước. Vì chỗ của anh đang là ban đêm cơ mà.
- Chuyện này em sẽ kể cho anh nghe sau nha. Mà sao anh không ở về nhà? Anh đang ở đâu?
Khánh Tường không phải là không để ý đâu nhé. Cô thấy anh đang nằm trên một bộ ga giường xa lạ. Cái này không phải giường nhà cô.
- Còn không phải do em không để chìa khoá ở nhà thì làm sao anh vô nhà được? Lại phải đi ở nhờ đây này.
Khánh Tường "..."
Được rồi! Cô lại tiếp tục sai lầm nữa rồi.
Trò chuyện một lúc lâu, Khánh Tường thấy bên chỗ Minh Hào bây giờ đã muộn lắm rồi mà anh còn chưa chịu đi ngủ, thế là lên tiếng nhắc nhở anh.
- Muộn rồi sao anh còn thức?
Minh Hào cười, để lộ ra chiếc má lúm xinh chết người. Anh nhàn nhãn nói ba chữ nhưng cũng đủ để trái tim Khánh Tường thổn thức.
- Vì nhớ em.
Khánh Tường hơi bất ngờ với câu trả lời vừa rồi của Minh Hào. Con tim bé nhỏ của cô đang nhảy nhót trong lồng ngực vì quá xúc động.
Anh yêu của cô dạo này thả thính giỏi quá vậy trời.
- ----------------
Nhớ like + bỏ phiếu để chap mới nhanh ra nhé
Và rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết luôn.
Haizzzzz mẹ thật đáng sợ mà!
Khánh Tường ngồi dậy với bộ dạng hết sức thoải mái sau giấc ngủ đêm qua. Đương nhiên rồi, vì đây là nhà của cô mà sao không thoải mái cho được cơ chứ.
Nhưng mà, sao cô lại có cảm giác thiếu thiếu gì ấy nhỉ?
Thôi không nghĩ nhiều nữa. Khánh Tường nhanh chóng vào phòng tắm vệ sinh cơ thể rồi bước xuống nhà dưới, nơi mà chị đại của cô đang ngồi chờ cô.
- Sao không đi nữa đi. Về đây làm gì?
- Thôi mà thôi mà. Con biết lỗi rồi.
Khánh Tường lân la ra phía sau dỗ dành chị đại của mình. Mẹ lại dỗi nữa rồi.
Mẹ Tường làm như không nghe thấy lời nói của Khánh Tường, mẹ vẫn giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc y như hôm qua. Hoàn toàn không để lọt lỗ tai một xíu nào.
- Mẹ đừng như thế cau có như thế xấu lắm, phải cười lên mới đẹp nè.
Nói rồi cô hôn chụt lên khuôn mặt đang khó chịu của mẹ Tường khiến mẹ giật mình. Nhưng rồi sau đó mẹ lại nở một nụ cười thỏa mãn.
Được rồi! Coi như con thông minh.
Khánh Tường thấy mẹ Tường hết dỗi thì lại nở nụ cười đắc ý.
Không có gì mà một cái thơm không thể giải quyết được
- Ba đâu rồi mẹ?
- Ba biết con về nên đã tự mình ra ngoài mua món ăn con thích nhất rồi.
- Vậy con lên phòng đây. Ba về rồi mẹ gọi con nhé
- Ừ!
Khánh Tường quay sang hôn mẹ Tường thêm một cái nữa rồi mới chịu lên phòng. Mẹ Tường ngoài mặt không biểu lộ ra bất cứ điều gì nhưng Khánh Tường biết mẹ rất thích được thơm thơm.
Cô lên phòng rồi nằm phịch xuống giường. Quay người ôm lấy con gấu bông to bự rồi tự nhiên cơn buồn ngủ lại ập tới với cô.
Cô chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì lại bị tiếng chuông di động làm cho tỉnh giấc. Khánh Tường lười biếng nghe máy, cô còn không thèm liếc xem người gọi là ai nữa.
- Ai vậy?
Khánh Tường lười nhác lên tiếng.
- Bạn chung nhà của em đây.
Bên kia màn hình, mặt Minh Hào đã đen như cái đít nồi rồi.
Nhóc con! Suốt ngày hôm qua không thèm gọi báo cho anh biết. Hại anh lo lắng ăn không ngon ngủ không yên. Bứt rứt trong lòng giữ lắm mới gọi cho cô thì cô lại hỏi anh là ai?
Tội quên chồng nên xử lí như thế nào đây?
Nghe được giọng nói quen thuộc, Khánh Tường lập tức tỉnh ngủ, cô nhanh tay nhấn vào nút hình máy quay ở góc màn hình.
- Anh ơi! Bật máy quay lên cho em ngắm cái nào.
Khánh Tường nhanh chóng nịnh ngọt Minh Hào. Vì cô biết anh đang tức giận rồi.
Minh Hào cũng chiều lòng bà xã, mở camera lên để cô nhìn rõ khuôn mặt của mình, và bên kia Khánh Tường cũng làm tương tự.
- Aidaaaa mới đi có một xíu thôi mà đã nhớ anh rồi.
- Nhớ mà không thèm gọi cho anh.
Khánh Tường "..."
Được rồi cô thừa nhận mình sai.
- Em đang ở đâu?
Minh Hào chăm chú nhìn vào phía bên kia màn hình, anh cảm thấy nơi cô đang ở có gì đó là lạ.
- Em đang ở nhà bạn làm chút xíu công việc.
Khánh Tường nhanh chóng nghĩ ra một lí do. Vì cô không muốn anh biết cô đang ở nước ngoài.
- Em nói dối!
Minh Hào lập tức vạch trần lí do mà cô vừa nói. Anh để ý nơi Khánh Tường đang nằm có ánh sáng chiếu vào. Điều này có nghĩa là cô không ở trong nước. Vì chỗ của anh đang là ban đêm cơ mà.
- Chuyện này em sẽ kể cho anh nghe sau nha. Mà sao anh không ở về nhà? Anh đang ở đâu?
Khánh Tường không phải là không để ý đâu nhé. Cô thấy anh đang nằm trên một bộ ga giường xa lạ. Cái này không phải giường nhà cô.
- Còn không phải do em không để chìa khoá ở nhà thì làm sao anh vô nhà được? Lại phải đi ở nhờ đây này.
Khánh Tường "..."
Được rồi! Cô lại tiếp tục sai lầm nữa rồi.
Trò chuyện một lúc lâu, Khánh Tường thấy bên chỗ Minh Hào bây giờ đã muộn lắm rồi mà anh còn chưa chịu đi ngủ, thế là lên tiếng nhắc nhở anh.
- Muộn rồi sao anh còn thức?
Minh Hào cười, để lộ ra chiếc má lúm xinh chết người. Anh nhàn nhãn nói ba chữ nhưng cũng đủ để trái tim Khánh Tường thổn thức.
- Vì nhớ em.
Khánh Tường hơi bất ngờ với câu trả lời vừa rồi của Minh Hào. Con tim bé nhỏ của cô đang nhảy nhót trong lồng ngực vì quá xúc động.
Anh yêu của cô dạo này thả thính giỏi quá vậy trời.
- ----------------
Nhớ like + bỏ phiếu để chap mới nhanh ra nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.