Chương 197: Tựa như một giấc mơ
Nhật Minh
13/08/2019
Hoàn Kim bán tính bán nghi nhìn Khánh Tường đang
cười hiền dịu ở phía trước, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm
không lành.
Quái lạ, tại sao anh lại cảm thấy mùi nguy hiểm nồng nặc phát ra từ cô gái nhỏ kia vậy? Có gì đó không ổn thì phải.
- Sao? Anh không muốn nghe chuyện tôi sắp kể ư?
Khánh Tường nhếch môi nhìn Hoàn Kim, bộ dạng như e ngại như con mồi đang nhìn thú săn mồi như thế là sao? Không lẽ cô đáng sợ như thế sao?
Vốn dĩ thư kí Kim sẽ xoay người bỏ ra ngoài, hoàn toàn không hứng thú với câu chuyện mà Khánh Tường sắp kể, nhưng với bản chất nhiều chuyện bẩm sinh thì việc bỏ lỡ một câu chuyện hay thì thật sự rất khó khăn. Trong lòng của thư kí Kim cũng phải đấu tranh tư tưởng dữ lắm mới miễn cưỡng nán lại một chút.
Anh chàng cảnh giác nhìn Khánh Tường rồi ngồi xuống ghế, tư thế lưng thẳng rồi hai tay đặt lên đầu gối như một cậu học sinh ngoan ngoãn nghe thầy cô giảng bài.
À còn đôi tai nhiều chuyện bất giác dỏng lên để nghe cho rõ nữa chứ. Hoàn Kim đúng kiểu đã nghiện mà còn ngại, muốn nghe kể chuyện mà bày đặt làm điệu bộ như bị ai đó ngượng ép vậy đó.
Nhìn điệu bộ giả vờ miễn cưỡng của Hoàn Kim thì Khánh Tường không kiềm được mà phá lên cười, cô nói.
- Đừng có làm thái độ đó với tôi, anh có biết trông anh mắc cười lắm không hả?
- Cười đủ rồi, vào chuyện chính đi.
Hoàn Kim cũng không thuộc dạng mặt dày, cho nên khi bị Khánh Tường bắt bài thì vành tai đã đỏ ửng lên vì ngượng rồi, anh chàng khẽ cúi đầu xuống để che đi khuôn mặt đang bắt đầu đỏ lên.
Nhìn cũng có chút đáng yêu nhỉ?
Khánh Tường vội thu lại nụ cười duyên dáng của mình, cô nhìn chằm chằm lấy Hoàn Kim mà trong mắt tràn ngập vẻ thích thú. Điệu bộ này thật giống như biểu cảm khi cô trêu chọc Minh Anh vậy nhỉ? Có khi nào hai người này cùng tần số không vậy?
Thôi được rồi, không chọc anh ta nữa.
- Được rồi, để tôi kể cho anh nghe, nếu không anh lại bất mãn nữa thì khổ.
Thu lại ánh mắt tràn ngập ý cười, Khánh Tường lại nhìn chăm chăm về một khoảng trống trong căn phòng, ánh mắt vô hồn như được phủ một tầng sương mờ vậy, sau đó mới bắt đầu kể câu chuyện cho Hoàn Kim nghe.
Ngày 15 tháng 9, một buổi chiều tràn ngập ánh nắng. Không khí thật trong lành sau một cơn mưa bất chợt của mùa thu.
Khánh Tường rảo bước đi dạo sau một ngày đầy mệt nhọc, từ nhỏ tới lớn cô rất thích vẽ nên dạo này có tập tành làm tác giả truyện tranh. Từ khi trốn khỏi nhà cô đã muốn thử sức mình với đam mê mãnh liệt này, thế là suốt ngày cắm đầu vào giấy và bút để vẽ tranh, ấy thế mà mới đầu cũng làm được một bộ truyện ra trò.
Sau khi hoàn thành xong một nửa bản thảo thì cô bèn đi nộp cho biên tập của các nhà xuất bản lớn mong được họ để ý. Thế mà xui thế nào hôm ấy hầu như tất cả các nhà xuất bản lại đóng cửa, không một ai hoạt động để Khánh Tường đi tới.
Đệch! Không lẽ xui xẻo đến thế sao?
Cô gái nhỏ của chúng ta tràn đầy thất vọng, gương mặt xinh đẹp hầu như mất hết sức sống. Khánh Tường lững thững bước từng bước mệt nhọc. Đi mãi đi mãi cuối cùng lại lạc vào một nhà sách lớn lúc nào không hay.
Khánh Tường thở dài mệt mỏi, thôi thì dù gì cũng đã lỡ bước vào đây rồi thì nán lại chút xíu vậy, cô nhóc loay hoay đi tới kệ truyện tranh dành cho thiếu nhi, từ nhỏ đã thích truyện tranh cho nên bây giờ già đầu rồi nên vẫn sẽ thích thôi.
Ôm một chồng truyện tranh cao hơn cả cái đầu, Khánh Tường nhìn mãi không thấy chỗ nào còn trống nên trong lòng lại thầm chửi rủa bản thân.
Hôm nay đâu phải là thứ 6 ngày mười ba đâu mà sao cô lại xui xẻo như vậy cơ chứ?
Cô cứ đứng như thế khoảng mười phút đồng hồ thì cuối cùng cũng có một anh đẹp trai ga lăng đứng dậy nhường bàn ngồi cho cô, anh ta đã thấy Khánh Tường khi cô mới bước vào rồi cơ. Cũng có len lén thu dọn đồ đạc cho ngăn nắp ý muốn cô tới ngồi cùng.
Nhưng Khánh Tường lại không thích ngồi với người lạ nên nhẫn tâm bỏ lơ thiện ý của anh ta.
Thấy Khánh Tường đứng lâu thì thấy cũng tội nên đành thu xếp đồ đạc rồi ra về, ngay lúc đi ngang qua cũng không quên nói nhỏ bên tai Khánh Tường, anh ta nói.
- Em vào lẹ đi, nếu không là người khác ngồi mất đấy.
Trong lòng Khánh Tường mừng như mở cờ trong bụng, khi thấy anh chàng này rời đi liền ba chân bốn cẳng chạy vào chỗ ngồi liền. Sau khi đặt chồng truyện tranh xuống thì tay của cô đã mỏi nhừ rồi, ê ẩm muốn xỉu luôn.
Chỗ ngồi của anh chàng này ngay một cửa sổ, thỉnh thoảng cũng có vài cơn gió mát mẻ thổi qua, đã thế chỗ ngồi còn ở trong góc nên cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Đọc được vài trang truyện Khánh Tường liền cảm giác thấy mí mắt của mình nặng trịch xuống, có cố gắng tới đâu cũng không thể mở to ra được. Cơn gió man mát thổi từ ngoài vào trong cũng đủ để ru ngủ tâm hồn mệt mỏi này rồi.
Hôm qua thức khuya để vẽ nốt vài trang cuối cùng, thế mà lại thức tới tận bốn giờ sáng. Như thế có khác gì không ngủ đâu? Bây giờ cơ thể đình công đòi đi ngủ rồi đây nè.
Nghĩ gì thì nghĩ, Khánh Tường bèn nằm ườn ra bàn mà chợp mắt chút xíu vậy.
Đang chìm trong giấc ngủ say sưa, cô có cảm giác thấy một bóng người to lớn đi về phía mình rồi ngồi xuống, thân hình rất to lớn và vạm vỡ đã dễ dàng che chắn cho cô khỏi những tia nắng gay gắt của mặt trời, giúp giấc ngủ của cô trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Khánh Tường rất muốn mở mắt ra để nhìn xem người đó là ai, nhưng mà cơ thể lại không cho phép. Hai mắt cứ nhắm nghiền lại không thể nào mở lên nổi. Tựa như có thứ gì dán chặt vào mi mắt của cô vậy đấy.
Thôi thì đành ngủ tiếp vậy, những người tới nhà sách thường nán lại rất lâu, để ngủ thêm một chút nữa rồi dậy vậy.
Nghĩ sao làm đó, Khánh Tường khẽ cựa quậy người rồi tìm tư thế thoải mái nhất để tiếp tục giấc ngủ của mình.
Quái lạ, tại sao anh lại cảm thấy mùi nguy hiểm nồng nặc phát ra từ cô gái nhỏ kia vậy? Có gì đó không ổn thì phải.
- Sao? Anh không muốn nghe chuyện tôi sắp kể ư?
Khánh Tường nhếch môi nhìn Hoàn Kim, bộ dạng như e ngại như con mồi đang nhìn thú săn mồi như thế là sao? Không lẽ cô đáng sợ như thế sao?
Vốn dĩ thư kí Kim sẽ xoay người bỏ ra ngoài, hoàn toàn không hứng thú với câu chuyện mà Khánh Tường sắp kể, nhưng với bản chất nhiều chuyện bẩm sinh thì việc bỏ lỡ một câu chuyện hay thì thật sự rất khó khăn. Trong lòng của thư kí Kim cũng phải đấu tranh tư tưởng dữ lắm mới miễn cưỡng nán lại một chút.
Anh chàng cảnh giác nhìn Khánh Tường rồi ngồi xuống ghế, tư thế lưng thẳng rồi hai tay đặt lên đầu gối như một cậu học sinh ngoan ngoãn nghe thầy cô giảng bài.
À còn đôi tai nhiều chuyện bất giác dỏng lên để nghe cho rõ nữa chứ. Hoàn Kim đúng kiểu đã nghiện mà còn ngại, muốn nghe kể chuyện mà bày đặt làm điệu bộ như bị ai đó ngượng ép vậy đó.
Nhìn điệu bộ giả vờ miễn cưỡng của Hoàn Kim thì Khánh Tường không kiềm được mà phá lên cười, cô nói.
- Đừng có làm thái độ đó với tôi, anh có biết trông anh mắc cười lắm không hả?
- Cười đủ rồi, vào chuyện chính đi.
Hoàn Kim cũng không thuộc dạng mặt dày, cho nên khi bị Khánh Tường bắt bài thì vành tai đã đỏ ửng lên vì ngượng rồi, anh chàng khẽ cúi đầu xuống để che đi khuôn mặt đang bắt đầu đỏ lên.
Nhìn cũng có chút đáng yêu nhỉ?
Khánh Tường vội thu lại nụ cười duyên dáng của mình, cô nhìn chằm chằm lấy Hoàn Kim mà trong mắt tràn ngập vẻ thích thú. Điệu bộ này thật giống như biểu cảm khi cô trêu chọc Minh Anh vậy nhỉ? Có khi nào hai người này cùng tần số không vậy?
Thôi được rồi, không chọc anh ta nữa.
- Được rồi, để tôi kể cho anh nghe, nếu không anh lại bất mãn nữa thì khổ.
Thu lại ánh mắt tràn ngập ý cười, Khánh Tường lại nhìn chăm chăm về một khoảng trống trong căn phòng, ánh mắt vô hồn như được phủ một tầng sương mờ vậy, sau đó mới bắt đầu kể câu chuyện cho Hoàn Kim nghe.
Ngày 15 tháng 9, một buổi chiều tràn ngập ánh nắng. Không khí thật trong lành sau một cơn mưa bất chợt của mùa thu.
Khánh Tường rảo bước đi dạo sau một ngày đầy mệt nhọc, từ nhỏ tới lớn cô rất thích vẽ nên dạo này có tập tành làm tác giả truyện tranh. Từ khi trốn khỏi nhà cô đã muốn thử sức mình với đam mê mãnh liệt này, thế là suốt ngày cắm đầu vào giấy và bút để vẽ tranh, ấy thế mà mới đầu cũng làm được một bộ truyện ra trò.
Sau khi hoàn thành xong một nửa bản thảo thì cô bèn đi nộp cho biên tập của các nhà xuất bản lớn mong được họ để ý. Thế mà xui thế nào hôm ấy hầu như tất cả các nhà xuất bản lại đóng cửa, không một ai hoạt động để Khánh Tường đi tới.
Đệch! Không lẽ xui xẻo đến thế sao?
Cô gái nhỏ của chúng ta tràn đầy thất vọng, gương mặt xinh đẹp hầu như mất hết sức sống. Khánh Tường lững thững bước từng bước mệt nhọc. Đi mãi đi mãi cuối cùng lại lạc vào một nhà sách lớn lúc nào không hay.
Khánh Tường thở dài mệt mỏi, thôi thì dù gì cũng đã lỡ bước vào đây rồi thì nán lại chút xíu vậy, cô nhóc loay hoay đi tới kệ truyện tranh dành cho thiếu nhi, từ nhỏ đã thích truyện tranh cho nên bây giờ già đầu rồi nên vẫn sẽ thích thôi.
Ôm một chồng truyện tranh cao hơn cả cái đầu, Khánh Tường nhìn mãi không thấy chỗ nào còn trống nên trong lòng lại thầm chửi rủa bản thân.
Hôm nay đâu phải là thứ 6 ngày mười ba đâu mà sao cô lại xui xẻo như vậy cơ chứ?
Cô cứ đứng như thế khoảng mười phút đồng hồ thì cuối cùng cũng có một anh đẹp trai ga lăng đứng dậy nhường bàn ngồi cho cô, anh ta đã thấy Khánh Tường khi cô mới bước vào rồi cơ. Cũng có len lén thu dọn đồ đạc cho ngăn nắp ý muốn cô tới ngồi cùng.
Nhưng Khánh Tường lại không thích ngồi với người lạ nên nhẫn tâm bỏ lơ thiện ý của anh ta.
Thấy Khánh Tường đứng lâu thì thấy cũng tội nên đành thu xếp đồ đạc rồi ra về, ngay lúc đi ngang qua cũng không quên nói nhỏ bên tai Khánh Tường, anh ta nói.
- Em vào lẹ đi, nếu không là người khác ngồi mất đấy.
Trong lòng Khánh Tường mừng như mở cờ trong bụng, khi thấy anh chàng này rời đi liền ba chân bốn cẳng chạy vào chỗ ngồi liền. Sau khi đặt chồng truyện tranh xuống thì tay của cô đã mỏi nhừ rồi, ê ẩm muốn xỉu luôn.
Chỗ ngồi của anh chàng này ngay một cửa sổ, thỉnh thoảng cũng có vài cơn gió mát mẻ thổi qua, đã thế chỗ ngồi còn ở trong góc nên cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Đọc được vài trang truyện Khánh Tường liền cảm giác thấy mí mắt của mình nặng trịch xuống, có cố gắng tới đâu cũng không thể mở to ra được. Cơn gió man mát thổi từ ngoài vào trong cũng đủ để ru ngủ tâm hồn mệt mỏi này rồi.
Hôm qua thức khuya để vẽ nốt vài trang cuối cùng, thế mà lại thức tới tận bốn giờ sáng. Như thế có khác gì không ngủ đâu? Bây giờ cơ thể đình công đòi đi ngủ rồi đây nè.
Nghĩ gì thì nghĩ, Khánh Tường bèn nằm ườn ra bàn mà chợp mắt chút xíu vậy.
Đang chìm trong giấc ngủ say sưa, cô có cảm giác thấy một bóng người to lớn đi về phía mình rồi ngồi xuống, thân hình rất to lớn và vạm vỡ đã dễ dàng che chắn cho cô khỏi những tia nắng gay gắt của mặt trời, giúp giấc ngủ của cô trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Khánh Tường rất muốn mở mắt ra để nhìn xem người đó là ai, nhưng mà cơ thể lại không cho phép. Hai mắt cứ nhắm nghiền lại không thể nào mở lên nổi. Tựa như có thứ gì dán chặt vào mi mắt của cô vậy đấy.
Thôi thì đành ngủ tiếp vậy, những người tới nhà sách thường nán lại rất lâu, để ngủ thêm một chút nữa rồi dậy vậy.
Nghĩ sao làm đó, Khánh Tường khẽ cựa quậy người rồi tìm tư thế thoải mái nhất để tiếp tục giấc ngủ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.