Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 14: Anh Muốn Đưa Tôi Đi Ăn?
Hoa Sáng Rực.
01/06/2021
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Phong
Tư Đồ Hiên Nhiên gật đầu, nói với nhân viên:"Gói cái này lại." Nói xong thì hắn đưa thẻ vàng cho nhân viên cửa hàng.
Qua tay nghề trang điểm của thợ trang điểm cao cấp, mái tóc Nhược Nhiên thư thái vén cao. Khiến cô càng thêm xinh đẹp lộng lẫy.
Kỳ thực, Nhược Nhiên vốn đã xinh đẹp, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt sặc sỡ, khuôn mặt thon ngọn, làm cho người ta vừa nhìn là sinh ra thương tiếc.
Từ lúc đi ra cửa hàng, Nhược Nhiên rụt cổ theo bản năng, hiện tại đã là mùa thu, cô mặc quần áo mỏng như vậy nên có chút lạnh.
Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn Nhược Nhiên, cởi áo khoác tây của mình, lạnh lùng đưa cho Nhược Nhiên.
"Không cần, tôi ngồi vào trong xe là được rồi!" Nhược Nhiên cự tuyệt ý tốt của Tư Đồ Hiên Nhiên.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên Nhiên thoáng chút trầm xuống, lạnh lùng nhìn Nhược Nhiên.
Nhược Nhiên thấy hắn nhìn mình chằm chằm như vậy nên đành phải bất đắc dĩ vươn tay ra, nhận lấy áo của hắn, nhẹ nhàng khoác lên người.
Hai người ngồi vào trong xe, Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh giọng nói với tài xế:"Tới nhà hàng!"
Tài xế lên tiếng trả lời rồi nổ máy.
"Anh muốn đưa tôi đi ăn?" Nhược Nhiên vô cùng kinh ngạc, Tư Đồ Hiên Nhiên muốn đưa cô đi ăn cơm.
"Tự tôi đói bụng, muốn đi ăn cơm, không liên quan tới việc đưa cô đi theo!" Tư Đồ Hiên Nhiên châm biếm.
Nhược Nhiên không thèm nói lại, quả nhiên, người đàn ông này sẽ không bao giờ đối xử tốt với như vậy.
Hai người chẳng còn gì nói với nhau, Nhược Nhiên nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, dựa vào ghế da chợp mắt một chút.
Đi một lúc là tới nhà hàng.
Xe dừng hẳn, Nhược Nhiên khoác tây trang của Tư Đồ Hiên Nhiên xuống xe, ở bên kia, Tư Đồ Hiên Nhiên cũng xuống xe.
Thế nhưng, Nhược Nhiên còn chưa kịp thích ứng thì đèn chói mắt hiện lên, sau đó, thân thể cô được bao bọc bởi một vòng ôm ấm áp.
Nhược Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Tư Đồ Hiên Nhiên đang cười dịu dàng, trong mắt nồng đậm ý - yêu thương.
Nhược Nhiên càng thêm ngạc nhiên.
Lúc này, mấy người kia nói:"Tư Đồ tiên sinh đưa phu nhân tới dùng cơm sao! ! !"
Nhất thời Nhược Nhiên đã hiểu rõ, mấy người này là ký giả, nghĩ vậy, trên khuôn mặt Nhược Nhiên mang theo ý cười yếu ớt. . .
Editor: Phong
Tư Đồ Hiên Nhiên gật đầu, nói với nhân viên:"Gói cái này lại." Nói xong thì hắn đưa thẻ vàng cho nhân viên cửa hàng.
Qua tay nghề trang điểm của thợ trang điểm cao cấp, mái tóc Nhược Nhiên thư thái vén cao. Khiến cô càng thêm xinh đẹp lộng lẫy.
Kỳ thực, Nhược Nhiên vốn đã xinh đẹp, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt sặc sỡ, khuôn mặt thon ngọn, làm cho người ta vừa nhìn là sinh ra thương tiếc.
Từ lúc đi ra cửa hàng, Nhược Nhiên rụt cổ theo bản năng, hiện tại đã là mùa thu, cô mặc quần áo mỏng như vậy nên có chút lạnh.
Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn Nhược Nhiên, cởi áo khoác tây của mình, lạnh lùng đưa cho Nhược Nhiên.
"Không cần, tôi ngồi vào trong xe là được rồi!" Nhược Nhiên cự tuyệt ý tốt của Tư Đồ Hiên Nhiên.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên Nhiên thoáng chút trầm xuống, lạnh lùng nhìn Nhược Nhiên.
Nhược Nhiên thấy hắn nhìn mình chằm chằm như vậy nên đành phải bất đắc dĩ vươn tay ra, nhận lấy áo của hắn, nhẹ nhàng khoác lên người.
Hai người ngồi vào trong xe, Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh giọng nói với tài xế:"Tới nhà hàng!"
Tài xế lên tiếng trả lời rồi nổ máy.
"Anh muốn đưa tôi đi ăn?" Nhược Nhiên vô cùng kinh ngạc, Tư Đồ Hiên Nhiên muốn đưa cô đi ăn cơm.
"Tự tôi đói bụng, muốn đi ăn cơm, không liên quan tới việc đưa cô đi theo!" Tư Đồ Hiên Nhiên châm biếm.
Nhược Nhiên không thèm nói lại, quả nhiên, người đàn ông này sẽ không bao giờ đối xử tốt với như vậy.
Hai người chẳng còn gì nói với nhau, Nhược Nhiên nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, dựa vào ghế da chợp mắt một chút.
Đi một lúc là tới nhà hàng.
Xe dừng hẳn, Nhược Nhiên khoác tây trang của Tư Đồ Hiên Nhiên xuống xe, ở bên kia, Tư Đồ Hiên Nhiên cũng xuống xe.
Thế nhưng, Nhược Nhiên còn chưa kịp thích ứng thì đèn chói mắt hiện lên, sau đó, thân thể cô được bao bọc bởi một vòng ôm ấm áp.
Nhược Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Tư Đồ Hiên Nhiên đang cười dịu dàng, trong mắt nồng đậm ý - yêu thương.
Nhược Nhiên càng thêm ngạc nhiên.
Lúc này, mấy người kia nói:"Tư Đồ tiên sinh đưa phu nhân tới dùng cơm sao! ! !"
Nhất thời Nhược Nhiên đã hiểu rõ, mấy người này là ký giả, nghĩ vậy, trên khuôn mặt Nhược Nhiên mang theo ý cười yếu ớt. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.