Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 47: Cô Gái Này Chỉ Trả Lời Một Chữ Thôi Sao?
Hoa Sáng Rực.
02/06/2021
"Thiếu phu nhân, sau này có chuyện gì có thể nói với tôi." Chú Quyền thận trọng nghiêm cẩn, cẩn thận tỉ mỉ nói.
Nhược Nhiên gật đầu, không nói.
"Tôi đi ra ngoài trước."
"Được." Nhược Nhiên mấp máy môi trả lời.
Cô nhìn chú Quyền đi ra ngoài.
Địa vị của chú Quyền ở Tư Đồ gia rất cao, ông làm quản gia ở Tư Đồ gia đã được ba mươi năm, cũng là người đã nuôi lớn và chăm sóc Tư Đồ Hiên Nhiên, vì vậy chú quyền được tất cả những người hầu trong nhà kính nể.
Mặc dù chú Quyền là người nghiêm cẩn, nhưng không quá hà khắc, đầu óc cũng rất linh hoạt.
Chú Quyền đi ra đóng cửa phòng Nhược Nhiên lại, thâm thở dài trong lòng.
Cô gái đáng thương, cô chỉ là người bị Tư Đồ gia đưa về để bày trí.
Không rõ cô có biết tới chuyện cô giống Bối Bối như đục hay không, cũng chỉ là người thế thân mà thôi?
Chú Quyền đi nhẹ xuống lầu, lập tức kêu tất cả người hầu lại dặn dò.
Chú Quyền đã trở về, về sau cô muốn đi ra ngoài cũng khó.
Nhược Nhiên lại nằm xuống lần nữa rồi đắp kín chăn, lúc này, điện thoại di động lại vang lên âm thanh báo có tin nhắn.
Cô chần chờ một chút mới chậm rãi lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn vừa gửi tới, hai mắt trừng lớn, đây là số điện thoại của Tư Đồ Hiên Nhiên.
Mở tin nhắn ra, máy chữ ngắn ngủi mang theo ý lạnh.
"Trầm Nhược Nhiên, nhìn thấy chú Quyền chưa?" Mấy chữ này, Nhược Nhiên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sắc mặt với khẩu khí của hắn khi gửi cho cô.
Nhất định là lạnh lùng, như là đối với thuộc hạ của mình, không thèm liếc mắt nhìn người khác một cái.
Nhưng sao tự dưng Tư Đồ Hiên Nhiên lại gửi tin nhắn ình, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.
Huống hồ, không phải hắ đã gọi điện thoại trước cho chú Quyền rồi đó sao?
Đã thế sao còn gửi tin nhắn hỏi mình làm gì, đúng là đầu óc có vấn đề.
Nhược Nhiên cầm điện thoại di động lên, nhẹ nhàng nhấn bàn phím.
“Rồi.” Cô ghi rõ bằng chứ lớn gửi cho hắn.
"Đinh linh." điện thoại di động vang lên, Tư Đồ Hiên Nhiên đặt tài liệu đang cầm trên tay xuống, cầm điện thoại di động bên cạnh văn kiện lên.
Mở tin nhắn ra chỉ có duy nhất một chữ.
"Rồi"
Thấy chữ này, trong lòng Tư Đồ Hiên Nhiên dâng lên một luồng tức giận, cô gái này chỉ trả lời một chữ này thôi sao?
Nhược Nhiên gật đầu, không nói.
"Tôi đi ra ngoài trước."
"Được." Nhược Nhiên mấp máy môi trả lời.
Cô nhìn chú Quyền đi ra ngoài.
Địa vị của chú Quyền ở Tư Đồ gia rất cao, ông làm quản gia ở Tư Đồ gia đã được ba mươi năm, cũng là người đã nuôi lớn và chăm sóc Tư Đồ Hiên Nhiên, vì vậy chú quyền được tất cả những người hầu trong nhà kính nể.
Mặc dù chú Quyền là người nghiêm cẩn, nhưng không quá hà khắc, đầu óc cũng rất linh hoạt.
Chú Quyền đi ra đóng cửa phòng Nhược Nhiên lại, thâm thở dài trong lòng.
Cô gái đáng thương, cô chỉ là người bị Tư Đồ gia đưa về để bày trí.
Không rõ cô có biết tới chuyện cô giống Bối Bối như đục hay không, cũng chỉ là người thế thân mà thôi?
Chú Quyền đi nhẹ xuống lầu, lập tức kêu tất cả người hầu lại dặn dò.
Chú Quyền đã trở về, về sau cô muốn đi ra ngoài cũng khó.
Nhược Nhiên lại nằm xuống lần nữa rồi đắp kín chăn, lúc này, điện thoại di động lại vang lên âm thanh báo có tin nhắn.
Cô chần chờ một chút mới chậm rãi lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn vừa gửi tới, hai mắt trừng lớn, đây là số điện thoại của Tư Đồ Hiên Nhiên.
Mở tin nhắn ra, máy chữ ngắn ngủi mang theo ý lạnh.
"Trầm Nhược Nhiên, nhìn thấy chú Quyền chưa?" Mấy chữ này, Nhược Nhiên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sắc mặt với khẩu khí của hắn khi gửi cho cô.
Nhất định là lạnh lùng, như là đối với thuộc hạ của mình, không thèm liếc mắt nhìn người khác một cái.
Nhưng sao tự dưng Tư Đồ Hiên Nhiên lại gửi tin nhắn ình, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.
Huống hồ, không phải hắ đã gọi điện thoại trước cho chú Quyền rồi đó sao?
Đã thế sao còn gửi tin nhắn hỏi mình làm gì, đúng là đầu óc có vấn đề.
Nhược Nhiên cầm điện thoại di động lên, nhẹ nhàng nhấn bàn phím.
“Rồi.” Cô ghi rõ bằng chứ lớn gửi cho hắn.
"Đinh linh." điện thoại di động vang lên, Tư Đồ Hiên Nhiên đặt tài liệu đang cầm trên tay xuống, cầm điện thoại di động bên cạnh văn kiện lên.
Mở tin nhắn ra chỉ có duy nhất một chữ.
"Rồi"
Thấy chữ này, trong lòng Tư Đồ Hiên Nhiên dâng lên một luồng tức giận, cô gái này chỉ trả lời một chữ này thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.