Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 215: Cũng Bởi Tư Đồ Hiên Nhiên
Hoa Sáng Rực.
19/11/2021
________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Nhược Nhiên nhếch môi cười càng thêm lạnh lùng, khinh bỉ, trước đây cô chưa bao giờ được đãi ngộ như vậy từ bà ta.
"Đừng có hao tốn tâm sức nữa! Tôi tới đây, là muốn nói cho bà biết, tôi không phải gà đẻ trứng vàng của bà!" Nhược Nhiên hơi ngẩng đầu.
Cô cười nhạo nói: "Các người muốn gạt tôi lấy tiền từ bên nhà Tư Đồ à, từ giờ không có đâu!"
Khuôn mặt bà ta mang theo nụ cười giả tạo chói lọi, cố gắng lấy lòng Nhược Nhiên.
"Sau này ... bà đừng mong lấy được một chút tiền nào từ nhà Tư Đồ!" Đôi môi mềm mại như nước của cô nhẹ nhàng cong lên, nói ra những lời vô tình.
"Nhược Nhiên, cô không thể như vậy được , cô có được ngày hôm nay, trở thành Kim Phượng Hoàng, thì cô cũng không thể không để ý đến công của chúng tôi!" Người phụ nữ trung niên có chút phát điên, vội vàng hét lên.
Thật vất vả mới có thể leo vào Tư Đồ gia, sao bà ta có thể bỏ qua được?
"Sao tôi không thể, bây giờ tôi là thiếu phu nhân của Tư Đồ gia, tôi nói bà không lấy được thì dù một xu bà cũng đừng hòng lấy được!"
Thấy bà ta phát điên, khóe môi Nhược Nhiên cong môi lên cười nhạt sảng khoái.
"Nhiên Nhiên, nghe bác nói này , Nhiên Nhiên ..." Người phụ nữ trung niên sợ hãi, vươn tay ra định bắt lấy cánh tay của Nhược Nhiên.
Nhược Nhiên chán ghét xoay người, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn ngu ngốc ở chỗ này một phút nào nữa!" Vừa nói cô vừa mở cửa, chân bước ra ngoài, khuôn mặt chán ghét không muốn gặp lại.
Khuôn mặt bà ta mang theo nỗi sợ không yên, hoang mang muốn giữ Nhược Nhiên lại.
Lúc Nhược Nhiên bước ra cửa thì đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng nở nụ cười: "Không ngờ, cũng có lúc bà phải cầu xin tôi." Nói xong, cô nở nụ cười tươi như hoa, bước chân đi ra ngoài.
Bên trong cửa truyền tới tiếng hét bực tức, sợ hãi của bà ta: "Trầm Nhược Nhiên, cô là một con ả tiện nhân
"
Lời nói truyền ra nghe thật khó chịu, nhưng cô không quan tâm nhún nhún vai, khoác túi đi khỏi nơi này.
Nhìn bầu trời mùa thu, cô hít một hơi thật sâu .
Cuối cùng Trầm Nhược Nhiên – cô cũng có thể kiêu ngạo đứng trước mặt bà ta, lạnh lùng nhìn bà ta sợ hãi, hoang mang.
Tất cả đều là nhờ vào thân phận của cô - thiếu phu nhân của nhà họ Tư Đồ, và cũng bởi Tư Đồ Hiên Nhiên.
Convert+ Editor: Mã Mã
Nhược Nhiên nhếch môi cười càng thêm lạnh lùng, khinh bỉ, trước đây cô chưa bao giờ được đãi ngộ như vậy từ bà ta.
"Đừng có hao tốn tâm sức nữa! Tôi tới đây, là muốn nói cho bà biết, tôi không phải gà đẻ trứng vàng của bà!" Nhược Nhiên hơi ngẩng đầu.
Cô cười nhạo nói: "Các người muốn gạt tôi lấy tiền từ bên nhà Tư Đồ à, từ giờ không có đâu!"
Khuôn mặt bà ta mang theo nụ cười giả tạo chói lọi, cố gắng lấy lòng Nhược Nhiên.
"Sau này ... bà đừng mong lấy được một chút tiền nào từ nhà Tư Đồ!" Đôi môi mềm mại như nước của cô nhẹ nhàng cong lên, nói ra những lời vô tình.
"Nhược Nhiên, cô không thể như vậy được , cô có được ngày hôm nay, trở thành Kim Phượng Hoàng, thì cô cũng không thể không để ý đến công của chúng tôi!" Người phụ nữ trung niên có chút phát điên, vội vàng hét lên.
Thật vất vả mới có thể leo vào Tư Đồ gia, sao bà ta có thể bỏ qua được?
"Sao tôi không thể, bây giờ tôi là thiếu phu nhân của Tư Đồ gia, tôi nói bà không lấy được thì dù một xu bà cũng đừng hòng lấy được!"
Thấy bà ta phát điên, khóe môi Nhược Nhiên cong môi lên cười nhạt sảng khoái.
"Nhiên Nhiên, nghe bác nói này , Nhiên Nhiên ..." Người phụ nữ trung niên sợ hãi, vươn tay ra định bắt lấy cánh tay của Nhược Nhiên.
Nhược Nhiên chán ghét xoay người, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn ngu ngốc ở chỗ này một phút nào nữa!" Vừa nói cô vừa mở cửa, chân bước ra ngoài, khuôn mặt chán ghét không muốn gặp lại.
Khuôn mặt bà ta mang theo nỗi sợ không yên, hoang mang muốn giữ Nhược Nhiên lại.
Lúc Nhược Nhiên bước ra cửa thì đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng nở nụ cười: "Không ngờ, cũng có lúc bà phải cầu xin tôi." Nói xong, cô nở nụ cười tươi như hoa, bước chân đi ra ngoài.
Bên trong cửa truyền tới tiếng hét bực tức, sợ hãi của bà ta: "Trầm Nhược Nhiên, cô là một con ả tiện nhân
"
Lời nói truyền ra nghe thật khó chịu, nhưng cô không quan tâm nhún nhún vai, khoác túi đi khỏi nơi này.
Nhìn bầu trời mùa thu, cô hít một hơi thật sâu .
Cuối cùng Trầm Nhược Nhiên – cô cũng có thể kiêu ngạo đứng trước mặt bà ta, lạnh lùng nhìn bà ta sợ hãi, hoang mang.
Tất cả đều là nhờ vào thân phận của cô - thiếu phu nhân của nhà họ Tư Đồ, và cũng bởi Tư Đồ Hiên Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.