Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 206: Dám Coi Lời Của Tôi Như Gió Thoảng Bên Tai!
Hoa Sáng Rực.
22/10/2021
________________________________
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Thiên
Cô bé nhìn người đàn ông lạnh lùng đó rời đi, tại sao mình không gặp được người đàn ông như vậy, đàn ông thế này có người thứ hai không đây.
Trong lòng Tư Đồ Hiên Nhiên thoáng tức giận, cái người phụ nữ chết tiệt này, chẳng phải đã dặn là chờ hắn đến đón sao. Không chỉ đi một mình mà còn đi cùng Tư Đồ Dật.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Tư Đồ Hiên Nhiên càng nổi lên nhiều lửa giận hơn. Cái người phụ nữ này, Dám coi lời của tôi như gió thoảng bên tai, sao cô ta lại quên nhanh vậy. Đáng chết!
Tư Đồ Hiên Nhiên lấy điện thoại ra, gọi về biệt thự. Người nghe máy là chú chú Quyền: "Trầm Nhược Nhiên đã về chưa?"
"Dạ, thiếu phu nhân và Dật thiếu đã về từ trưa . Nhưng mà...." Quyền thúc vừa trả lời vừa quay đầu lại nhìn tầng hai.
"Nhưng mà cái gì?" Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng hỏi.
"Dạ, hình như trước khi về thiếu phu nhân đã khóc, hơn nữa bây giờ vẫn chưa xuống lầu." Chú nói.
"Tôi về ngay bây giờ đây." Tư Đồ Hiên Nhiên giật mình, nhanh chóng cúp điện thoại.
Trầm Nhược Nhiên bị làm sao vậy, Tư Đồ Hiên Nhiên lái xe trở về, không biết Nhược Nhiên vì sao mà khóc, dọc đường suy đoán lung tung.
Nhược Nhiên bổ nhào vào giường khóc xong ngủ quên luôn, khi tỉnh dậy trời đã chạng vạng, căn phòng mù mịt, cô thấy tâm tình đã ổn định hơn liền nhẹ nhàng đứng dậy đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ngắm cảnh hoàng hôn mùa thu.
Cô cũng không mở đèn, chỉ lẳng lặng đứng bên cửa sổ, nhìn con đường bên ngoài biệt thự.
Chắc tối nay Tư Đồ Hiên Nhiên sẽ về, cô có rất nhiều chuyện hỏi hắn. Sau khi khóc, trong mắt cô chỉ có lạnh lùng, lẳng lặng đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Một lúc sau, rốt cục cũng có một chiếc xe đi trên đường cùng cảnh hoàng hôn. Chiếc xe dừng ở cửa biệt thự, tròng mắt Nhược Nhiên run lên, nắm chặt tay rồi vội thả rèm cửa.
Tư Đồ Hiên Nhiên xuống xe, vội vàng vào trong biệt thự.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân vẫn ở trên phòng." Chú Quyền từ bếp đi ra, nói cho Tư Đồ Hiên Nhiên biết.
Tư Đồ Hiên Nhiên gật đầu, vội vàng lên lầu, đi tới phòng của Nhược Nhiên, nhẹ nhàng gõ cửa: "Trầm Nhược Nhiên."
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Thiên
Cô bé nhìn người đàn ông lạnh lùng đó rời đi, tại sao mình không gặp được người đàn ông như vậy, đàn ông thế này có người thứ hai không đây.
Trong lòng Tư Đồ Hiên Nhiên thoáng tức giận, cái người phụ nữ chết tiệt này, chẳng phải đã dặn là chờ hắn đến đón sao. Không chỉ đi một mình mà còn đi cùng Tư Đồ Dật.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Tư Đồ Hiên Nhiên càng nổi lên nhiều lửa giận hơn. Cái người phụ nữ này, Dám coi lời của tôi như gió thoảng bên tai, sao cô ta lại quên nhanh vậy. Đáng chết!
Tư Đồ Hiên Nhiên lấy điện thoại ra, gọi về biệt thự. Người nghe máy là chú chú Quyền: "Trầm Nhược Nhiên đã về chưa?"
"Dạ, thiếu phu nhân và Dật thiếu đã về từ trưa . Nhưng mà...." Quyền thúc vừa trả lời vừa quay đầu lại nhìn tầng hai.
"Nhưng mà cái gì?" Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng hỏi.
"Dạ, hình như trước khi về thiếu phu nhân đã khóc, hơn nữa bây giờ vẫn chưa xuống lầu." Chú nói.
"Tôi về ngay bây giờ đây." Tư Đồ Hiên Nhiên giật mình, nhanh chóng cúp điện thoại.
Trầm Nhược Nhiên bị làm sao vậy, Tư Đồ Hiên Nhiên lái xe trở về, không biết Nhược Nhiên vì sao mà khóc, dọc đường suy đoán lung tung.
Nhược Nhiên bổ nhào vào giường khóc xong ngủ quên luôn, khi tỉnh dậy trời đã chạng vạng, căn phòng mù mịt, cô thấy tâm tình đã ổn định hơn liền nhẹ nhàng đứng dậy đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ngắm cảnh hoàng hôn mùa thu.
Cô cũng không mở đèn, chỉ lẳng lặng đứng bên cửa sổ, nhìn con đường bên ngoài biệt thự.
Chắc tối nay Tư Đồ Hiên Nhiên sẽ về, cô có rất nhiều chuyện hỏi hắn. Sau khi khóc, trong mắt cô chỉ có lạnh lùng, lẳng lặng đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Một lúc sau, rốt cục cũng có một chiếc xe đi trên đường cùng cảnh hoàng hôn. Chiếc xe dừng ở cửa biệt thự, tròng mắt Nhược Nhiên run lên, nắm chặt tay rồi vội thả rèm cửa.
Tư Đồ Hiên Nhiên xuống xe, vội vàng vào trong biệt thự.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân vẫn ở trên phòng." Chú Quyền từ bếp đi ra, nói cho Tư Đồ Hiên Nhiên biết.
Tư Đồ Hiên Nhiên gật đầu, vội vàng lên lầu, đi tới phòng của Nhược Nhiên, nhẹ nhàng gõ cửa: "Trầm Nhược Nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.