Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 212: Đây Mới Là Trầm Nhược Nhiên
Hoa Sáng Rực.
19/11/2021
________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Sáng sớm, Nhược Nhiên cảm thấy mình ngủ không yến suốt một đêm, bởi vì cô bị một cái gì rất nặng đó đè lên, nó để ở eo khiến cô không thở nổi.
Rốt cục, lúc này cô không chịu được nữa, Nhược Nhiên mở mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một cánh tay đặt trên eo mình.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, thấy một gương mặt khác ở bên cạnh gối, là Tư Đồ Hiên Nhiên đang ngủ say.
"Anh... anh... " Nhược Nhiên kinh ngạc hét lên, sau đó đạp cái chân của Tư Đồ Hiên Nhiên đang đè lên người mình.
Bất mãn gầm lên: "Tư Đồ Hiên Nhiên!!!"
Tư Đồ Hiên Nhiên đang ngủ trên giường chỉ lật người một cái, không thèm mở mắt nói: "Để tôi ngủ thêm một lát nữa đi!"
Nghe thấy lời của hắn, Nhược Nhiên bật cười, bỗng nhiên đá chân Tư Đồ Hiên Nhiên ra, tức giận hét lên: "Tư Đồ Hiên Nhiên, ai bảo anh ngủ ở đây!"
Nhược Nhiên không nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên, khuôn mặt tức giận, rốt cục, Tư Đồ Hiên Nhiên cũng ngủ không nổi nữa.
Duỗi lưng một cái, mở mắt, khó chịu nhìn Nhược Nhiên: "Trầm Nhược Nhiên, cô điên sao? Lúc này mới có mấy giờ!"
Nhược Nhiên oán hận nhìn hắn, ánh mắt không vui: "Tôi hỏi anh, ai bảo anh ngủ ở đây!"
Chết tiệt, hắn bò lên giường của mình, cô lại chẳng chút ấn tượng gì, vừa nói, Nhược Nhiên vừa đứng dậy, chỉnh lại đồ ngủ, đứng bên cạnh nhìn chằm chằm nửa người trên của Tư Đồ Hiên Nhiên.
Nghe cô nói vậy..., Tư Đồ Hiên Nhiên mở mắt, nghi hoặc nói: "Chuyện tối ngày hôm qua, cô còn nhớ không vậy?"
Nhược Nhiên cười lạnh một tiếng: "Tôi dĩ nhiên là tôi nhớ, anh gạt tôi cho bác tôi tiền, sao tôi quên được!"
"Vậy cô... bây giờ... " Tư Đồ Hiên Nhiên khẽ nheo đôi mắt đen tuyền lại, nhìn Nhược Nhiên nghiêm nghị đang đứng cạnh giường.
Chẳng giống cô gái bất lực đau khổ khóc lóc tối qua chút nào, càng không giống cô gái mở lòng mình với hắn.
Nhưng Nhược Nhiên bây giờ, mới chính là Trầm Nhược Nhiên.
"Hiện giờ tôi rất tốt, nhưng tôi muốn anh đứng dậy! Rời khỏi phòng của tôi!" Nhược Nhiên nhíu lông mày, hừ lạnh.
Đúng vậy, khi cô gặp lại người đàn bà kia, cô đã nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, hơn nữa còn phóng túng cho bản thân mình mà khóc một trận thật lớn, giải tỏa hết cảm xúc trong lòng mình.
Convert+ Editor: Mã Mã
Sáng sớm, Nhược Nhiên cảm thấy mình ngủ không yến suốt một đêm, bởi vì cô bị một cái gì rất nặng đó đè lên, nó để ở eo khiến cô không thở nổi.
Rốt cục, lúc này cô không chịu được nữa, Nhược Nhiên mở mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một cánh tay đặt trên eo mình.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, thấy một gương mặt khác ở bên cạnh gối, là Tư Đồ Hiên Nhiên đang ngủ say.
"Anh... anh... " Nhược Nhiên kinh ngạc hét lên, sau đó đạp cái chân của Tư Đồ Hiên Nhiên đang đè lên người mình.
Bất mãn gầm lên: "Tư Đồ Hiên Nhiên!!!"
Tư Đồ Hiên Nhiên đang ngủ trên giường chỉ lật người một cái, không thèm mở mắt nói: "Để tôi ngủ thêm một lát nữa đi!"
Nghe thấy lời của hắn, Nhược Nhiên bật cười, bỗng nhiên đá chân Tư Đồ Hiên Nhiên ra, tức giận hét lên: "Tư Đồ Hiên Nhiên, ai bảo anh ngủ ở đây!"
Nhược Nhiên không nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên, khuôn mặt tức giận, rốt cục, Tư Đồ Hiên Nhiên cũng ngủ không nổi nữa.
Duỗi lưng một cái, mở mắt, khó chịu nhìn Nhược Nhiên: "Trầm Nhược Nhiên, cô điên sao? Lúc này mới có mấy giờ!"
Nhược Nhiên oán hận nhìn hắn, ánh mắt không vui: "Tôi hỏi anh, ai bảo anh ngủ ở đây!"
Chết tiệt, hắn bò lên giường của mình, cô lại chẳng chút ấn tượng gì, vừa nói, Nhược Nhiên vừa đứng dậy, chỉnh lại đồ ngủ, đứng bên cạnh nhìn chằm chằm nửa người trên của Tư Đồ Hiên Nhiên.
Nghe cô nói vậy..., Tư Đồ Hiên Nhiên mở mắt, nghi hoặc nói: "Chuyện tối ngày hôm qua, cô còn nhớ không vậy?"
Nhược Nhiên cười lạnh một tiếng: "Tôi dĩ nhiên là tôi nhớ, anh gạt tôi cho bác tôi tiền, sao tôi quên được!"
"Vậy cô... bây giờ... " Tư Đồ Hiên Nhiên khẽ nheo đôi mắt đen tuyền lại, nhìn Nhược Nhiên nghiêm nghị đang đứng cạnh giường.
Chẳng giống cô gái bất lực đau khổ khóc lóc tối qua chút nào, càng không giống cô gái mở lòng mình với hắn.
Nhưng Nhược Nhiên bây giờ, mới chính là Trầm Nhược Nhiên.
"Hiện giờ tôi rất tốt, nhưng tôi muốn anh đứng dậy! Rời khỏi phòng của tôi!" Nhược Nhiên nhíu lông mày, hừ lạnh.
Đúng vậy, khi cô gặp lại người đàn bà kia, cô đã nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, hơn nữa còn phóng túng cho bản thân mình mà khóc một trận thật lớn, giải tỏa hết cảm xúc trong lòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.