Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 140: Em Tới Đón Chị Về Nhà!
Hoa Sáng Rực.
23/06/2021
Convert+ Editor: Mã Mã
Vừa rồi hắn nói lời xin với cô gái kia, đây là lần đầu tiên, lần đầu hắn nói lời xin lỗi với người khác.
Có lẽ cô gái kia sẽ sợ hết hồn, cảm giác này không sai chứ?
Nghĩ tới đây, khóe môi Tư Đồ Hiên Nhiên hơi cong lên nụ cười không dễ gì thấy được.
Lúc này, bí thư đi vào rất kinh ngạc vì nhìn thấy khuôn mặt không được tự nhiên của Tư Đồ Hiên Nhiên.
Tư Đồ Hiên Nhiên ho nhẹ một tiếng, che giấu nét ửng đỏ và nụ cười trên mặt, khôi phục sự lãnh đạm và lạnh lùng thường ngày.
Ơ... cấp trên của cô đây sao? Bí thư hơi sửng sốt, đưa trên tay đặt lên tập tài liệu.
Cô bị hoa mắt ư, hắn đang cười ngọt ngào?
Khuôn mặt còn đỏ ửng, ông trời ơi, đây là tổng giám đốc của cô sao?
Tư Đồ Hiên Nhiên bình tĩnh lật xem giấy tờ.
———Ngôn Tình là Thiên Đường———
Những tiết học buổi chiều không bị Tư Đồ Dật quấy rầy, còn có lời xin lỗi của Tư Đồ Hiên Nhiên, khiến cho tinh thần Nhược Nhiên sảng khoái.
Thật nhanh hết giờ mà, Nhược Nhiên đứng ở trước cửa lớn nhưng không thấy tài xế đầu mà thấy chiếc xe đua của Tư Đồ Dật, hắn ôm trong lòng một cô gái khác, khuôn mặt cô gái đó ngưỡng mộ dán vào người hắn.
Nhược Nhiên vốn mang theo nụ cười thì đột nhiên sập đổ.
Tư Đồ Dật cười xấu xa nhìn thấy Nhược Nhiên, nhẹ nhàng đẩy cô gái kia, đi ra ngoài.
Nhược Nhiên không vui đi tới, thấp giọng nói: "Sao cậu lại tới đây."
"Em tới đón chị!" Tư Đồ Dật thổi thổi mái tóc của mình, cười vui vẻ.
"Cô gái kia là ai?" Nhược Nhiên nhẹ nhàng đi tới gần Tư Đồ Dật, bất mãn nói.
"Bạn gái mới của em!" Vừa nói, Tư Đồ Dật vừa liếc mắt, cười xấu xa với cô ta, cô gái đó lập tức gửi một nụ hôn cho Tư Đồ Dật.
Cho nên, khuôn mặt Nhược Nhiên đen sì.
"Vậy cậu đưa tôi về nhà thế nào?" Nhược Nhiên nhíu mày, vẻ mặt không vui.
"Thế này thì sao?" Tư Đồ Dật bất cần, Nhược Nhiên rất muốn đấm vào mặt hắn cho hả giận.
- - - - - - - - -- - - - - - -- - - -- -- - - - - -- - - -
Vừa rồi hắn nói lời xin với cô gái kia, đây là lần đầu tiên, lần đầu hắn nói lời xin lỗi với người khác.
Có lẽ cô gái kia sẽ sợ hết hồn, cảm giác này không sai chứ?
Nghĩ tới đây, khóe môi Tư Đồ Hiên Nhiên hơi cong lên nụ cười không dễ gì thấy được.
Lúc này, bí thư đi vào rất kinh ngạc vì nhìn thấy khuôn mặt không được tự nhiên của Tư Đồ Hiên Nhiên.
Tư Đồ Hiên Nhiên ho nhẹ một tiếng, che giấu nét ửng đỏ và nụ cười trên mặt, khôi phục sự lãnh đạm và lạnh lùng thường ngày.
Ơ... cấp trên của cô đây sao? Bí thư hơi sửng sốt, đưa trên tay đặt lên tập tài liệu.
Cô bị hoa mắt ư, hắn đang cười ngọt ngào?
Khuôn mặt còn đỏ ửng, ông trời ơi, đây là tổng giám đốc của cô sao?
Tư Đồ Hiên Nhiên bình tĩnh lật xem giấy tờ.
———Ngôn Tình là Thiên Đường———
Những tiết học buổi chiều không bị Tư Đồ Dật quấy rầy, còn có lời xin lỗi của Tư Đồ Hiên Nhiên, khiến cho tinh thần Nhược Nhiên sảng khoái.
Thật nhanh hết giờ mà, Nhược Nhiên đứng ở trước cửa lớn nhưng không thấy tài xế đầu mà thấy chiếc xe đua của Tư Đồ Dật, hắn ôm trong lòng một cô gái khác, khuôn mặt cô gái đó ngưỡng mộ dán vào người hắn.
Nhược Nhiên vốn mang theo nụ cười thì đột nhiên sập đổ.
Tư Đồ Dật cười xấu xa nhìn thấy Nhược Nhiên, nhẹ nhàng đẩy cô gái kia, đi ra ngoài.
Nhược Nhiên không vui đi tới, thấp giọng nói: "Sao cậu lại tới đây."
"Em tới đón chị!" Tư Đồ Dật thổi thổi mái tóc của mình, cười vui vẻ.
"Cô gái kia là ai?" Nhược Nhiên nhẹ nhàng đi tới gần Tư Đồ Dật, bất mãn nói.
"Bạn gái mới của em!" Vừa nói, Tư Đồ Dật vừa liếc mắt, cười xấu xa với cô ta, cô gái đó lập tức gửi một nụ hôn cho Tư Đồ Dật.
Cho nên, khuôn mặt Nhược Nhiên đen sì.
"Vậy cậu đưa tôi về nhà thế nào?" Nhược Nhiên nhíu mày, vẻ mặt không vui.
"Thế này thì sao?" Tư Đồ Dật bất cần, Nhược Nhiên rất muốn đấm vào mặt hắn cho hả giận.
- - - - - - - - -- - - - - - -- - - -- -- - - - - -- - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.