Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 147: Hai Người Đang Yêu Nhau Sao?
Hoa Sáng Rực.
23/06/2021
Convert+ Editor: Mã Mã
"Không đau. Cho nên, anh bỏ tay ra đi!" Nhược Nhiên đưa lưng về phía hắn, khiến Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn không thấy biểu cảm trên mặt cô.
Lúc Nhược Nhiên nói ra lời này, Tư Đồ Hiên Nhiên cũng hơi bất mãn.
Hắn giúp người cô ấm hơn thế mà cô lại làm bộ mặt ghét hắn, đúng là khiến người ta khó chịu!
Tư Đồ Hiên Nhiên vẫn không bỏ tay ra, tiếp tục nhẹ nhàng xoa bụng cô, mà Nhược Nhiên thì chẳng nói gì.
Cho nên, không khí lại cứng ngắc thêm lần nữa.
Nhược Nhiên có thể cảm thấy Tư Đồ Hiên Nhiên đang khó chịu, nhưng giờ cô cũng khó chịu này!
Hai người cứ duy trì im lặng, không có bất cứ tiếng động gì.
Lúc này, chợt có tiếng bước chân truyền tới từ hành lang.
"Nhược Nhiên, em nghe nói chị. . . ." Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Tư Đồ Dật tùy tiện đi vào, cặp mắt nhìn thẳng Nhược Nhiên và Tư Đồ Hiên Nhiên đang nằm trên giường.
Nghẹn họng rơi vào thế bí.
Nhất thời Nhược Nhiên im lặng. . . Bị bắt gặp như vậy, làm người ta chết mất!
Không khí trở bên quỷ dị.
Ánh mắt Tư Đồ Dật chuyển nhanh nhìn lên chăn, tay Tư Đồ Hiên Nhiên xoa xoa bụng cô, nên cái chăn cứ phập phồng.
Đôi mắt Light Blue Tư Đồ Dật trợn to, nhìn Nhược Nhiên và Tư Đồ Hiên Nhiên.
Nhược Nhiên cảm thấy xấu hổ sắp chết, muốn giãy dụa, nhưng lại bị Tư Đồ Hiên Nhiên đè xuống, sau đó ôm vào lòng.
"Em vào phòng người khác không gõ của sao?" Tư Đồ Hiên Nhiên có chút bất mãn, nhìn cậu em trai cợt nhả của mình.
Tư Đồ Dật nhìn hai người một cái, nhún nhún vai: "Người giúp việc nói Nhược Nhiên không thoải mái, tất nhiên là em nên vào thăm một chút, nhưng. . . . hình như bây giờ chị ấy rất thoải mái!"
Tư Đồ Dật mập mờ nháy mắt vài cái, tay đút túi quần, người dựa vào khung cửa, nhíu mày nhìn Nhược Nhiên và Tư Đồ Hiên Nhiên.
Nghe thấy lời của hắn, khuôn mặt Nhược Nhiên đỏ lên như hỏa thiêu, Tư Đồ Dật này đúng là miệng chó không nhả ra được ngà voi!
Nhưng Tư Đồ Dật lại nói thêm câu nói nổ mạnh nữa.
- -- - - - - - - --
"Không đau. Cho nên, anh bỏ tay ra đi!" Nhược Nhiên đưa lưng về phía hắn, khiến Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn không thấy biểu cảm trên mặt cô.
Lúc Nhược Nhiên nói ra lời này, Tư Đồ Hiên Nhiên cũng hơi bất mãn.
Hắn giúp người cô ấm hơn thế mà cô lại làm bộ mặt ghét hắn, đúng là khiến người ta khó chịu!
Tư Đồ Hiên Nhiên vẫn không bỏ tay ra, tiếp tục nhẹ nhàng xoa bụng cô, mà Nhược Nhiên thì chẳng nói gì.
Cho nên, không khí lại cứng ngắc thêm lần nữa.
Nhược Nhiên có thể cảm thấy Tư Đồ Hiên Nhiên đang khó chịu, nhưng giờ cô cũng khó chịu này!
Hai người cứ duy trì im lặng, không có bất cứ tiếng động gì.
Lúc này, chợt có tiếng bước chân truyền tới từ hành lang.
"Nhược Nhiên, em nghe nói chị. . . ." Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Tư Đồ Dật tùy tiện đi vào, cặp mắt nhìn thẳng Nhược Nhiên và Tư Đồ Hiên Nhiên đang nằm trên giường.
Nghẹn họng rơi vào thế bí.
Nhất thời Nhược Nhiên im lặng. . . Bị bắt gặp như vậy, làm người ta chết mất!
Không khí trở bên quỷ dị.
Ánh mắt Tư Đồ Dật chuyển nhanh nhìn lên chăn, tay Tư Đồ Hiên Nhiên xoa xoa bụng cô, nên cái chăn cứ phập phồng.
Đôi mắt Light Blue Tư Đồ Dật trợn to, nhìn Nhược Nhiên và Tư Đồ Hiên Nhiên.
Nhược Nhiên cảm thấy xấu hổ sắp chết, muốn giãy dụa, nhưng lại bị Tư Đồ Hiên Nhiên đè xuống, sau đó ôm vào lòng.
"Em vào phòng người khác không gõ của sao?" Tư Đồ Hiên Nhiên có chút bất mãn, nhìn cậu em trai cợt nhả của mình.
Tư Đồ Dật nhìn hai người một cái, nhún nhún vai: "Người giúp việc nói Nhược Nhiên không thoải mái, tất nhiên là em nên vào thăm một chút, nhưng. . . . hình như bây giờ chị ấy rất thoải mái!"
Tư Đồ Dật mập mờ nháy mắt vài cái, tay đút túi quần, người dựa vào khung cửa, nhíu mày nhìn Nhược Nhiên và Tư Đồ Hiên Nhiên.
Nghe thấy lời của hắn, khuôn mặt Nhược Nhiên đỏ lên như hỏa thiêu, Tư Đồ Dật này đúng là miệng chó không nhả ra được ngà voi!
Nhưng Tư Đồ Dật lại nói thêm câu nói nổ mạnh nữa.
- -- - - - - - - --
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.