Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 19: Phong Lưu Thành Tính!
Hoa Sáng Rực.
02/06/2021
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Phong
Mỗi lúc như thế này , Nhược Nhiên đều rất khó chịu, bởi vì những người đó hỏi Tư Đồ Hiên Nhiên, nhưng đồng thời cũng hỏi lại Nhược Nhiên.
Người đàn ông nhìn Nhược Nhiên bằng ánh mắt có phần e dè và còn có phần ham muốn hèn mọn, đàn bà nhìn cô thì thầy ghen tị ao ước.
"Cô đi ra chỗ khác chờ tôi, tiệc rượu kết thúc, tôi tới tìm cô!" Trên mặt Tư Đồ Hiên Nhiên mang theo ý cười, hắn nhìn Nhược Nhiên và khẽ nói nhỏ, khiến cho bao nhiêu ánh mắt ghen tỵ nhìn Nhược Nhiên.
Nhược Nhiên gật đầu, mỉm cười chào mọi người, bàn tay cầm ly rượu đỏ, nhẹ nhàng tách khỏi Tư Đồ Hiên Nhiên.
Cô tin rằng, ở một nơi oanh oanh yến yến thế này, Tư Đồ Hiên Nhiên có thể ứng phó với họ.
Thấy Tư Đồ thiếu phu nhân đi ra ngoài, mấy cô gái kia lập tức vây quanh Tư Đồ Hiên Nhiên nói giỡn.
Nhược Nhiên tách ra xa mọi người, từ từ rời ra xa tầm mắt của mọi người, nhẹ nhàng đi tới sân thượng.
Bên ngoài, là thành thị màu hồng với hàng vạn ánh đèn.
Nhược Nhiên đứng ở nơi đó, nhìn toàn bộ phong cảnh thành phố buổi tối.
Gió thổi nhẹ tới, cô vuốt hai bên cánh tay, tuy rằng lạnh, thế nhưng cô lại không muốn đi vào tới Tư Đồ Hiên Nhiên, quay đầu lại, nhìn thoáng qua căn phòng bên trong.
Tư Đồ Hiên Nhiên đứng giữa một đám phụ nữ xinh đẹp, cười hài lòng.
Nhược Nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhảy mũi một cái.
Trên vai, bất chợt cảm thấy ấm áp, một cái áo tây trang nhẹ nhàng khoác ở trên người cô, Nhược Nhiên kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía người ình mượn áo.
Người đàn ông cao lớn, thân thể cao lớn, nửa hí mắt, thoạt nhìn mười phần quý phái.
Khá giống Tư Đồ Hiên Nhiên.
Nhược Nhiên nhíu mi lại nhìn tây trang trên bả vai mình, muốn lấy xuống.
Người đàn ông kia bất cần đời cười, đè tay Nhược Nhiên lại:"Cô cẩn thận khỏi bị cảm!"
Nhược Nhiên có chút ngạc nhiên, sau đó lễ độ xa cách nói:"Cảm ơn."
"Để tôi có thể đoán xem vì cái gì mà một cô gái nhìn đẹp nhường này ra ngoài hóng gió được không!" Người đàn ông kia nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc ly rượu đế dài ở trong tay.
Nghe anh ta nói vậy, Nhược Nhiên nhíu mày, người đàn ông này vừa nhìn đã biết là loại ăn chơi trác táng.
"Cô tên là gì?" Anh ta uống cạn ly rượu đỏ, đôi mắt bức người nhìn Nhược Nhiên.
Editor: Phong
Mỗi lúc như thế này , Nhược Nhiên đều rất khó chịu, bởi vì những người đó hỏi Tư Đồ Hiên Nhiên, nhưng đồng thời cũng hỏi lại Nhược Nhiên.
Người đàn ông nhìn Nhược Nhiên bằng ánh mắt có phần e dè và còn có phần ham muốn hèn mọn, đàn bà nhìn cô thì thầy ghen tị ao ước.
"Cô đi ra chỗ khác chờ tôi, tiệc rượu kết thúc, tôi tới tìm cô!" Trên mặt Tư Đồ Hiên Nhiên mang theo ý cười, hắn nhìn Nhược Nhiên và khẽ nói nhỏ, khiến cho bao nhiêu ánh mắt ghen tỵ nhìn Nhược Nhiên.
Nhược Nhiên gật đầu, mỉm cười chào mọi người, bàn tay cầm ly rượu đỏ, nhẹ nhàng tách khỏi Tư Đồ Hiên Nhiên.
Cô tin rằng, ở một nơi oanh oanh yến yến thế này, Tư Đồ Hiên Nhiên có thể ứng phó với họ.
Thấy Tư Đồ thiếu phu nhân đi ra ngoài, mấy cô gái kia lập tức vây quanh Tư Đồ Hiên Nhiên nói giỡn.
Nhược Nhiên tách ra xa mọi người, từ từ rời ra xa tầm mắt của mọi người, nhẹ nhàng đi tới sân thượng.
Bên ngoài, là thành thị màu hồng với hàng vạn ánh đèn.
Nhược Nhiên đứng ở nơi đó, nhìn toàn bộ phong cảnh thành phố buổi tối.
Gió thổi nhẹ tới, cô vuốt hai bên cánh tay, tuy rằng lạnh, thế nhưng cô lại không muốn đi vào tới Tư Đồ Hiên Nhiên, quay đầu lại, nhìn thoáng qua căn phòng bên trong.
Tư Đồ Hiên Nhiên đứng giữa một đám phụ nữ xinh đẹp, cười hài lòng.
Nhược Nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhảy mũi một cái.
Trên vai, bất chợt cảm thấy ấm áp, một cái áo tây trang nhẹ nhàng khoác ở trên người cô, Nhược Nhiên kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía người ình mượn áo.
Người đàn ông cao lớn, thân thể cao lớn, nửa hí mắt, thoạt nhìn mười phần quý phái.
Khá giống Tư Đồ Hiên Nhiên.
Nhược Nhiên nhíu mi lại nhìn tây trang trên bả vai mình, muốn lấy xuống.
Người đàn ông kia bất cần đời cười, đè tay Nhược Nhiên lại:"Cô cẩn thận khỏi bị cảm!"
Nhược Nhiên có chút ngạc nhiên, sau đó lễ độ xa cách nói:"Cảm ơn."
"Để tôi có thể đoán xem vì cái gì mà một cô gái nhìn đẹp nhường này ra ngoài hóng gió được không!" Người đàn ông kia nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc ly rượu đế dài ở trong tay.
Nghe anh ta nói vậy, Nhược Nhiên nhíu mày, người đàn ông này vừa nhìn đã biết là loại ăn chơi trác táng.
"Cô tên là gì?" Anh ta uống cạn ly rượu đỏ, đôi mắt bức người nhìn Nhược Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.