Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 208: Tại Sao Tôi Không Thể Cho Bà Ta Tiền!
Hoa Sáng Rực.
22/10/2021
________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Khuôn mặt Nhược Nhiên tràn đầy tức giận, đánh vào người Tư Đồ Hiên Nhiên, hét lớn.
"Tại sao anh lại cho bà ta tiền!!!"
"Nhược Nhiên!" Tư Đồ Hiên Nhiên không ngờ tới cô lại có phản ứng lớn như vậy, hắn vươn tay ta ôm chặt hai bả vai của Nhược Nhiên!
"Bà ấy là bác của em! Mà bà ấy tìm tôi, tại sao tôi lại không thể cho bà ấy tiền!" Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh mặt, hét lớn.
Nhược Nhiên gạt cánh tay của Tư Đồ Hiên Nhiên ra, la hét như người bị mắc bệnh tâm thần: "Vì vậy, anh cho bà ta tiền? Cho một lần rồi lại cho thêm lần nữa."
"Tôi không hám lợi như vậy, không thấy tiền là sáng mắt như bà ta, lúc em trai tôi nằm trên giường bệnh, lúc tôi van xin mượn tiền, sao không thấy bà tay xuất hiện? Bây giờ tôi thành thiếu phu nhân của Tư Đồ gia rồi, thì bà ta lại mới xuất hiện, chờ lấy tiền?"
Đôi mắt Nhược Nhiên đầy hận thù, nước tuôn rơi lã chã, hét lên.
Cô vừa khóc vừa nhớ lại lúc em trai mình nằm trên giường bệnh, và vừa khóc vừa nhớ lại những đoạn hồi ức không đáng nhớ.
Cô đã nghĩ rằng mình sẽ không nhớ tới nữa, nhưng ngờ đâu, người đàn bà kia lại lấy tiền của Tư Đồ Hiên Nhiên sau lưng cô.
Hơn nữa, Tư Đồ Hiên Nhiên vẫn luôn gạt mình.
Nhìn hai hàng nước mắt của Nhược Nhiên đang tuôn rơi, Tư Đồ Hiên Nhiên tiến lên một bước, khẽ đau lòng.
"Nhược Nhiên!" Hắn cúi đầu mở miệng.
Nhược Nhiên khóc như mưa, nước mắt chảy xuống càng nhiều, những lời nói này vẫn luôn đè nén trong lòng cô, vừa khóc vừa hét lên.
"Tôi hận bà ta, hận bà ta, hận bà ta vì lúc em trai tôi nằm viện không tới thăm giúp đỡ, mà chỉ chỉ núp xa xa!"
"Tôi hận bà ta vì lúc em trai tôi nằm viện mà bà ta nói, sớm muộn gì nó cũng chết, thì ở đây để tốn tiền làm gì, khi đó em trai tôi nằm trên giường chỉ biết khóc. Tôi hận bà ta, hận bà ta!!!" Nhược Nhiên hét lớn, thể xác như bị phá hỏng.
- - - - - - -- -- - - - - -- -- - - - - - - -- -- -- - - - - -
Convert+ Editor: Mã Mã
Khuôn mặt Nhược Nhiên tràn đầy tức giận, đánh vào người Tư Đồ Hiên Nhiên, hét lớn.
"Tại sao anh lại cho bà ta tiền!!!"
"Nhược Nhiên!" Tư Đồ Hiên Nhiên không ngờ tới cô lại có phản ứng lớn như vậy, hắn vươn tay ta ôm chặt hai bả vai của Nhược Nhiên!
"Bà ấy là bác của em! Mà bà ấy tìm tôi, tại sao tôi lại không thể cho bà ấy tiền!" Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh mặt, hét lớn.
Nhược Nhiên gạt cánh tay của Tư Đồ Hiên Nhiên ra, la hét như người bị mắc bệnh tâm thần: "Vì vậy, anh cho bà ta tiền? Cho một lần rồi lại cho thêm lần nữa."
"Tôi không hám lợi như vậy, không thấy tiền là sáng mắt như bà ta, lúc em trai tôi nằm trên giường bệnh, lúc tôi van xin mượn tiền, sao không thấy bà tay xuất hiện? Bây giờ tôi thành thiếu phu nhân của Tư Đồ gia rồi, thì bà ta lại mới xuất hiện, chờ lấy tiền?"
Đôi mắt Nhược Nhiên đầy hận thù, nước tuôn rơi lã chã, hét lên.
Cô vừa khóc vừa nhớ lại lúc em trai mình nằm trên giường bệnh, và vừa khóc vừa nhớ lại những đoạn hồi ức không đáng nhớ.
Cô đã nghĩ rằng mình sẽ không nhớ tới nữa, nhưng ngờ đâu, người đàn bà kia lại lấy tiền của Tư Đồ Hiên Nhiên sau lưng cô.
Hơn nữa, Tư Đồ Hiên Nhiên vẫn luôn gạt mình.
Nhìn hai hàng nước mắt của Nhược Nhiên đang tuôn rơi, Tư Đồ Hiên Nhiên tiến lên một bước, khẽ đau lòng.
"Nhược Nhiên!" Hắn cúi đầu mở miệng.
Nhược Nhiên khóc như mưa, nước mắt chảy xuống càng nhiều, những lời nói này vẫn luôn đè nén trong lòng cô, vừa khóc vừa hét lên.
"Tôi hận bà ta, hận bà ta, hận bà ta vì lúc em trai tôi nằm viện không tới thăm giúp đỡ, mà chỉ chỉ núp xa xa!"
"Tôi hận bà ta vì lúc em trai tôi nằm viện mà bà ta nói, sớm muộn gì nó cũng chết, thì ở đây để tốn tiền làm gì, khi đó em trai tôi nằm trên giường chỉ biết khóc. Tôi hận bà ta, hận bà ta!!!" Nhược Nhiên hét lớn, thể xác như bị phá hỏng.
- - - - - - -- -- - - - - -- -- - - - - - - -- -- -- - - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.