Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 117: Thân Thể Lộ Ra Trước Mắt Hắn!
Hoa Sáng Rực.
22/06/2021
Convert+ Editor: Mã Mã
Tư Đồ Hiên Nhiên lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa phòng Nhược Nhiên, hắn nhẹ nhàng đi vào với một sắc mặt rất âm trầm. Nhưng hắn ta không nhìn thấy cô đâu.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn qua một vòng, trên giường bày ra những chiếc quần và cái áo của Nhược Nhiên, tiếng nước chảy được truyền ra từ trong phòng tắm.
Đôi mắt lạnh lùng của Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn qua tấm giương mờ, hắn có thể thấy bóng dáng của Nhược Nhiên.
Đường cong xinh đẹp, mái tóc dài để sau lưng, đôi chân thon dài, dáng người lung linh.
Nhược Nhiên cũng không biết Tư Đồ Hiên Nhiên đã vào phòng mình.
Nhìn cơ thể cô qua tấm kính mờ kia, thật mị hoặc mê người.
Tư Đồ Hiên Nhiên nắm chặt chiếc chìa khóa vào trong tay, ánh mắt thoáng tối xuống.
Cảnh này, so với người trần truồng nằm trước mặt hắn còn mê hoặc hơn.
Hắn cứ đứng đó nhìn sự quyến rũ của Nhược Nhiên, hơi nước mờ mịt vây quanh cô, thật giống như trong mộng.
Hắn không biết, cô gái này lại mê người đến thế.
Tư Đồ Hiên Nhiên đứng im trong phòng nhìn Nhược Nhiên.
Cuối cùng, Nhược Nhiên tắt vòi hoa sen, quấn khăn tắm rồi lau tóc mình đi ra ngoài.
Cô nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mình.
Tự nhiên, cảm thấy có một ánh mắt nóng rực nhìn cô.
Thân thể Nhược Nhiên cứng ngắc khi xoay người lại, động tác lau tóc dừng lại, nhẹ nhàng hạ xuống.
Cứng đờ.
Thậm chí cô còn không kịp hét lên, đôi mắt không thể tin nổi trợn tròn, nhìn người trước mắt.
"Anh... anh..." Khăn tắm trong tay Nhược Nhiên bỗng rơi xuống, cô bối rối muốn giữ lấy chiếc khăn của mình, kinh hoàng nhìn xuống người mình, không có chỗ nào để nấp.
Chiếc khăn tắm trên người, chắc chỉ có thể che bộ ngực và cặp đùi cô, còn những cô khác, để lộ hết trước mặt Tư Đồ Hiên Nhiên.
"Anh... anh..." Nhược Nhiên không thể nói mạch lạc, hoàn toàn không biết nói gì, sắc mặt tái nhợt đi quên cả hét.
- - - - - - - - - - -- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -- - -- - - - - - - -- - - - - - - - - -- - - - - - - - -- - - - - - -- - - -
Tư Đồ Hiên Nhiên lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa phòng Nhược Nhiên, hắn nhẹ nhàng đi vào với một sắc mặt rất âm trầm. Nhưng hắn ta không nhìn thấy cô đâu.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn qua một vòng, trên giường bày ra những chiếc quần và cái áo của Nhược Nhiên, tiếng nước chảy được truyền ra từ trong phòng tắm.
Đôi mắt lạnh lùng của Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn qua tấm giương mờ, hắn có thể thấy bóng dáng của Nhược Nhiên.
Đường cong xinh đẹp, mái tóc dài để sau lưng, đôi chân thon dài, dáng người lung linh.
Nhược Nhiên cũng không biết Tư Đồ Hiên Nhiên đã vào phòng mình.
Nhìn cơ thể cô qua tấm kính mờ kia, thật mị hoặc mê người.
Tư Đồ Hiên Nhiên nắm chặt chiếc chìa khóa vào trong tay, ánh mắt thoáng tối xuống.
Cảnh này, so với người trần truồng nằm trước mặt hắn còn mê hoặc hơn.
Hắn cứ đứng đó nhìn sự quyến rũ của Nhược Nhiên, hơi nước mờ mịt vây quanh cô, thật giống như trong mộng.
Hắn không biết, cô gái này lại mê người đến thế.
Tư Đồ Hiên Nhiên đứng im trong phòng nhìn Nhược Nhiên.
Cuối cùng, Nhược Nhiên tắt vòi hoa sen, quấn khăn tắm rồi lau tóc mình đi ra ngoài.
Cô nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mình.
Tự nhiên, cảm thấy có một ánh mắt nóng rực nhìn cô.
Thân thể Nhược Nhiên cứng ngắc khi xoay người lại, động tác lau tóc dừng lại, nhẹ nhàng hạ xuống.
Cứng đờ.
Thậm chí cô còn không kịp hét lên, đôi mắt không thể tin nổi trợn tròn, nhìn người trước mắt.
"Anh... anh..." Khăn tắm trong tay Nhược Nhiên bỗng rơi xuống, cô bối rối muốn giữ lấy chiếc khăn của mình, kinh hoàng nhìn xuống người mình, không có chỗ nào để nấp.
Chiếc khăn tắm trên người, chắc chỉ có thể che bộ ngực và cặp đùi cô, còn những cô khác, để lộ hết trước mặt Tư Đồ Hiên Nhiên.
"Anh... anh..." Nhược Nhiên không thể nói mạch lạc, hoàn toàn không biết nói gì, sắc mặt tái nhợt đi quên cả hét.
- - - - - - - - - - -- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -- - -- - - - - - - -- - - - - - - - - -- - - - - - - - -- - - - - - -- - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.