Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 144: Thì Ra Là Đau Bụng Kinh!!!
Hoa Sáng Rực.
23/06/2021
Convert+ Editor: Mã Mã
"Dì cả tới là cái gì?" Đôi mày Tư Đồ Hiên Nhiên chau lại, vẻ mặt nghi hoặc như không hiểu.
Nhìn thấy bộ dạng ngờ nghệch của Tư Đồ Hiên Nhiên, Nhược Nhiên càng thêm hối hận, cô quay đầu lại nói: "Là...là..."
Nhìn thấy điệu bộ ngượng ngùng của cô, lại còn đang xoa nhẹ lên bụng mình, bất chợt Tư Đồ Hiên Nhiên hiểu ra, nhất thời mặt cũng đỏ ửng.
Cô... kinh nguyệt của cô đến...thì ra là... thì ra chỉ là đau bụng kinh.
Mặt Tư Đồ Hiên Nhiên thoáng đỏ ửng, mắt khẽ lướt qua bàn tay đang đặt trên người Nhược Nhiên, lập tức rút lại.
Nhược Nhiên thấy bộ dạng của hắn, thì biết ngay rằng hắn đã hiểu ra mọi chuyện nên vô cùng lúng túng.
Nhưng mà vẫn còn đau bụng không chịu được, Nhược Nhiên cắn chặt môi mình rên nhẹ, không ngừng lăn lộn trên giường, thật là đau muốn chết mà.
Nhìn thấy bộ dáng đau đớn của cô, bất chấp vẻ mặt không được tự nhiên của mình, hắn nhẹ nhàng dùng đôi tay ấm áp của mình vuốt những sợi tóc Nhược Nhiên đang bị mồ hôi thấm ướt.
Hắn vừa xoa nhẹ trán cô vừa an ủi: "Bác sĩ sẽ tới ngay lập tức, em cố chỉ cần chịu đau một lát thôi!"
Nhược Nhiên gật đầu, phải đợi bác sĩ tới đây chắc cô đau chịu không nổi quá, càng ngày cô càng cảm thấy đau hơn.
Tư Đồ Hiên Nhiên chần chờ một chút rồi nhẹ nhàng ôm Nhược Nhiên vào trong lòng và vỗ nhẹ sau lưng Nhược Nhiên.
Chưa bao giờ có tư thế thân mật như vậy, Nhược Nhiên có chút không được tư nhiên, nhưng cũng không vùng vẫy.
Bác sĩ đã tới liền nhìn thấy Tư Đồ Hiên Nhiên ôm Nhược NHiên vào lòng, ông ta có chút kinh ngạc, chú Quyền cũng vừa kịp trông thấy.
Chú Quyền vui vẻ, khóe miệng nở một nụ cười.
Nhìn bộ dạng đau lòng của thiếu gia, thật là hiếm thấy mà.
Bác sĩ tiêm một mũi thuốc cho Nhược Nhiên và cho cô uống một ít thuốc mới làm giảm nhẹ sự đau đớn.
"Thiếu phu nhân chỉ đau bụng kinh thôi, không có chuyện gì đâu, chỉ có điều cái đau này khó có thể kiềm lại được, sợ rằng mấy ngày kế tiếp vẫn còn đau.
Tư Đồ Hiên Nhiên vừa nghe lời bác sĩ nói xong, chân mày liền nhíu lại.
"Mỗi lần...ý tôi là, tháng nào cũng sẽ đau như vậy phải không?" Hắn khẽ mở miệng, không nhìn Nhược Nhiên mà nhìn thẳng bác sĩ và hỏi.
"Dì cả tới là cái gì?" Đôi mày Tư Đồ Hiên Nhiên chau lại, vẻ mặt nghi hoặc như không hiểu.
Nhìn thấy bộ dạng ngờ nghệch của Tư Đồ Hiên Nhiên, Nhược Nhiên càng thêm hối hận, cô quay đầu lại nói: "Là...là..."
Nhìn thấy điệu bộ ngượng ngùng của cô, lại còn đang xoa nhẹ lên bụng mình, bất chợt Tư Đồ Hiên Nhiên hiểu ra, nhất thời mặt cũng đỏ ửng.
Cô... kinh nguyệt của cô đến...thì ra là... thì ra chỉ là đau bụng kinh.
Mặt Tư Đồ Hiên Nhiên thoáng đỏ ửng, mắt khẽ lướt qua bàn tay đang đặt trên người Nhược Nhiên, lập tức rút lại.
Nhược Nhiên thấy bộ dạng của hắn, thì biết ngay rằng hắn đã hiểu ra mọi chuyện nên vô cùng lúng túng.
Nhưng mà vẫn còn đau bụng không chịu được, Nhược Nhiên cắn chặt môi mình rên nhẹ, không ngừng lăn lộn trên giường, thật là đau muốn chết mà.
Nhìn thấy bộ dáng đau đớn của cô, bất chấp vẻ mặt không được tự nhiên của mình, hắn nhẹ nhàng dùng đôi tay ấm áp của mình vuốt những sợi tóc Nhược Nhiên đang bị mồ hôi thấm ướt.
Hắn vừa xoa nhẹ trán cô vừa an ủi: "Bác sĩ sẽ tới ngay lập tức, em cố chỉ cần chịu đau một lát thôi!"
Nhược Nhiên gật đầu, phải đợi bác sĩ tới đây chắc cô đau chịu không nổi quá, càng ngày cô càng cảm thấy đau hơn.
Tư Đồ Hiên Nhiên chần chờ một chút rồi nhẹ nhàng ôm Nhược Nhiên vào trong lòng và vỗ nhẹ sau lưng Nhược Nhiên.
Chưa bao giờ có tư thế thân mật như vậy, Nhược Nhiên có chút không được tư nhiên, nhưng cũng không vùng vẫy.
Bác sĩ đã tới liền nhìn thấy Tư Đồ Hiên Nhiên ôm Nhược NHiên vào lòng, ông ta có chút kinh ngạc, chú Quyền cũng vừa kịp trông thấy.
Chú Quyền vui vẻ, khóe miệng nở một nụ cười.
Nhìn bộ dạng đau lòng của thiếu gia, thật là hiếm thấy mà.
Bác sĩ tiêm một mũi thuốc cho Nhược Nhiên và cho cô uống một ít thuốc mới làm giảm nhẹ sự đau đớn.
"Thiếu phu nhân chỉ đau bụng kinh thôi, không có chuyện gì đâu, chỉ có điều cái đau này khó có thể kiềm lại được, sợ rằng mấy ngày kế tiếp vẫn còn đau.
Tư Đồ Hiên Nhiên vừa nghe lời bác sĩ nói xong, chân mày liền nhíu lại.
"Mỗi lần...ý tôi là, tháng nào cũng sẽ đau như vậy phải không?" Hắn khẽ mở miệng, không nhìn Nhược Nhiên mà nhìn thẳng bác sĩ và hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.