Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 123: Thích Anh Tới Mê Muội!
Hoa Sáng Rực.
23/06/2021
Convert+ Editor: Mã Mã
Bạch Hạo Minh làm thêm giờ ở phòng làm việc, Vưu Tiểu Ái xông vào, chẳng cần biết giờ là lúc nào mà cứ quấy rầy Bạch Hạo Minh.
Bạch Hạo Minh không yên lòng ngẩng đầu, nhìn bên ngoài phòng làm việc một chút, đã 11 giờ tối. Trong tay vẫn còn bản kế hoạch chưa làm xong.
"Đã trễ rồi, sao cô còn tới... " Bạch Hạo Minh nhìn Vưu Tiểu Ái xông vào.
"Muộn rồi, gọi điện thoại cho tài xế của cô đón về đi." Ngẩng đầu, anh bất mãn nhìn cô ta.
"Hạo Minh, ăn gì không, em biết anh chưa ăn gì mà." Vưu Tiểu Ái làm nũng với Bạch Hạo Minh, đi tới gần anh.
"Em biết từ chiều tới giờ anh chưa ăn gì." Vưu Tiểu Ái cong môi lên, không ngừng lắc cánh tay Bạch Hạo Minh.
Lúc này, khuôn mặt Bạch Hạo Minh hiện lên vẻ khó chịu, gật đầu, đứng lên.
Vưu Tiểu Ái nở nụ cười, nhanh nhẹ lấy đồ ăn ra, đặt lên bàn.
Thực ra, Bạch Hạo Minh cũng thích những món đó.
"Cảm ơn." Bạch Hạo Minh lễ phép nói, rửa tay, cầm chiếc đũa bắt đầu ăn.
Vưu Tiểu Ái cười hạnh phúc, đứng một bên nhìn Bạch Hạo Minh ăn.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Bạch Hạo Minh rất đẹp trai, dịu dàng, mang theo một hơi thở khiêm tốn mãnh liệt.
Khiến người ta thật muốn tới gần, tới gần người đàn ông khiêm tốn này.
Rất ít người mặc áo sơ mi trắng mà lộ ra khí chất, nhìn cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, Vưu Tiểu Ái mím môi, cười vui vẻ.
Người đàn ông này, trên người toát ra một loại ma lực, tiếp xúc với ai cũng bình tĩnh, dịu dàng, khiêm tốn, khiến người khác không thể đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Dù muốn ở bên anh cũng bị anh khéo léo từ chối.
Càng như vậy, lại càng muốn đến gần, càng thêm hấp dẫn người ta.
Cho nên, cô mới cố chấp quấn lấy anh, thích anh tới mê muội.
Ánh mắt Vưu Tiểu Ái mê ly, giống như một thiếu nữ lưu luyến nhìn Bạch Hạo Minh.
- - - - - - - - - - - - - - - - -- - - - - - - - - - -
- - - - - - - - - - - -- - - - - - - -- - - - - - - -
Bạch Hạo Minh làm thêm giờ ở phòng làm việc, Vưu Tiểu Ái xông vào, chẳng cần biết giờ là lúc nào mà cứ quấy rầy Bạch Hạo Minh.
Bạch Hạo Minh không yên lòng ngẩng đầu, nhìn bên ngoài phòng làm việc một chút, đã 11 giờ tối. Trong tay vẫn còn bản kế hoạch chưa làm xong.
"Đã trễ rồi, sao cô còn tới... " Bạch Hạo Minh nhìn Vưu Tiểu Ái xông vào.
"Muộn rồi, gọi điện thoại cho tài xế của cô đón về đi." Ngẩng đầu, anh bất mãn nhìn cô ta.
"Hạo Minh, ăn gì không, em biết anh chưa ăn gì mà." Vưu Tiểu Ái làm nũng với Bạch Hạo Minh, đi tới gần anh.
"Em biết từ chiều tới giờ anh chưa ăn gì." Vưu Tiểu Ái cong môi lên, không ngừng lắc cánh tay Bạch Hạo Minh.
Lúc này, khuôn mặt Bạch Hạo Minh hiện lên vẻ khó chịu, gật đầu, đứng lên.
Vưu Tiểu Ái nở nụ cười, nhanh nhẹ lấy đồ ăn ra, đặt lên bàn.
Thực ra, Bạch Hạo Minh cũng thích những món đó.
"Cảm ơn." Bạch Hạo Minh lễ phép nói, rửa tay, cầm chiếc đũa bắt đầu ăn.
Vưu Tiểu Ái cười hạnh phúc, đứng một bên nhìn Bạch Hạo Minh ăn.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Bạch Hạo Minh rất đẹp trai, dịu dàng, mang theo một hơi thở khiêm tốn mãnh liệt.
Khiến người ta thật muốn tới gần, tới gần người đàn ông khiêm tốn này.
Rất ít người mặc áo sơ mi trắng mà lộ ra khí chất, nhìn cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, Vưu Tiểu Ái mím môi, cười vui vẻ.
Người đàn ông này, trên người toát ra một loại ma lực, tiếp xúc với ai cũng bình tĩnh, dịu dàng, khiêm tốn, khiến người khác không thể đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Dù muốn ở bên anh cũng bị anh khéo léo từ chối.
Càng như vậy, lại càng muốn đến gần, càng thêm hấp dẫn người ta.
Cho nên, cô mới cố chấp quấn lấy anh, thích anh tới mê muội.
Ánh mắt Vưu Tiểu Ái mê ly, giống như một thiếu nữ lưu luyến nhìn Bạch Hạo Minh.
- - - - - - - - - - - - - - - - -- - - - - - - - - - -
- - - - - - - - - - - -- - - - - - - -- - - - - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.