Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 204: Thiếu Phu Nhân Làm Sao Vậy?
Hoa Sáng Rực.
22/10/2021
________________________________
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Linh
Nhược Nhiên khóc trước mặt Tư Đồ Dật càng mãnh liệt hơn, tay không ngừng lau nước mắt.
Cánh tay mạnh mẽ của hắn nhẹ nhàng vỗ vai Nhược Nhiên giống như an ủi, nhưng mang cho cô chút khích lệ và dỗ dành.
Nhược Nhiên cứ ra sức khóc, đến một lúc lâu sau mới từ từ ngừng lại, cô khẽ lau khô nước mắt, nghẹn ngào, hai mắt trở nên ửng đỏ.
"Đi thôi!" Cô khẽ mở miệng.
Tư đồ Dật gật đầu, khởi động xe lần nữa, lần này Nhược Nhiên vẫn không nói gì cho tới lúc về nhà.
Lúc hai người trở về biệt thự, trời cũng đã gần xế chiều, Nhược nhiên vội vã cầm túi xách đi vào biệt thự.
Chú Quyền thấy bóng dáng Nhược Nhiên đi vào, nghi ngờ hỏi: "Thiếu phu nhân, không phải bây giờ là giờ cô đang lên lớp sao?"
Nhược Nhiên không trả lời, vội vàng cầm túi xách đi lên lầu hai.
Lúc này chú Quyền mới để ý đến hai mắt Nhược Nhiên đang ửng đỏ, chú khẽ cau mày, nghi hoặc nhìn bóng lưng Nhược Nhiên.
Chú đang còn muốn nói tiếp gì đó nhưng bóng dáng Nhược Nhiên đã vội biến mất.
Sau đó, Tư Đồ Dật bất cần đi tới.
"Cậu chủ và thiếu phu nhân về cùng lúc luôn sao? Thiếu phu nhân làm sao vậy?" Chú Quyền nghi ngờ hỏi sau đó đi tới gần Tư Đồ Dật.
Tư Đồ Dật nhìn thấy sự nghi ngờ của chú Quyền nên vội che giấu ánh mắt đau thương của mình, trước mặt chú Quyền hắn làm bộ như không có chuyện gì, nhún nhún vai, tỏ vẻ như mình cũng không biết.
Sau đó, Tư Đồ Dật đi lên lầu hai, trở về phòng của mình.
Chú Quyền không khỏi nhìn hai người, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhược Nhiên vội vã trở về phòng của mình, lật đật cởi bỏ quần áo của mình rồi tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc áo ngủ vào, xong xuôi cô ngồi xuống giường.
Cô kéo nhẹ ngăn kéo đầu giường ra, lấy ra một tấm ảnh trong chỗ sâu nhất.
Tay cô có chút run rẩy cẩn thận vuốt nhẹ tấm hình kia, nước mắt cô lại từ từ rơi xuống, cô che miệng mình không ình khóc thành tiếng.
Cô cảm giác đầu ngón tay thoáng lạnh, cô vuốt nhẹ người trong hình kia, người trong gương có một khuôn mặt thanh tú, nụ cười đang nở trên mặt.
Nước mắt Nhược Nhiên càng chảy nhiều hơn, có một giọt nước mắt rơi vào trong hình, Nhược Nhiên liền cuống quít lau đi, nghẹn ngào khóc thành tiếng.
sp: Cá Mập cắn cáp quang rồi >< ghét quá!!!!
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Linh
Nhược Nhiên khóc trước mặt Tư Đồ Dật càng mãnh liệt hơn, tay không ngừng lau nước mắt.
Cánh tay mạnh mẽ của hắn nhẹ nhàng vỗ vai Nhược Nhiên giống như an ủi, nhưng mang cho cô chút khích lệ và dỗ dành.
Nhược Nhiên cứ ra sức khóc, đến một lúc lâu sau mới từ từ ngừng lại, cô khẽ lau khô nước mắt, nghẹn ngào, hai mắt trở nên ửng đỏ.
"Đi thôi!" Cô khẽ mở miệng.
Tư đồ Dật gật đầu, khởi động xe lần nữa, lần này Nhược Nhiên vẫn không nói gì cho tới lúc về nhà.
Lúc hai người trở về biệt thự, trời cũng đã gần xế chiều, Nhược nhiên vội vã cầm túi xách đi vào biệt thự.
Chú Quyền thấy bóng dáng Nhược Nhiên đi vào, nghi ngờ hỏi: "Thiếu phu nhân, không phải bây giờ là giờ cô đang lên lớp sao?"
Nhược Nhiên không trả lời, vội vàng cầm túi xách đi lên lầu hai.
Lúc này chú Quyền mới để ý đến hai mắt Nhược Nhiên đang ửng đỏ, chú khẽ cau mày, nghi hoặc nhìn bóng lưng Nhược Nhiên.
Chú đang còn muốn nói tiếp gì đó nhưng bóng dáng Nhược Nhiên đã vội biến mất.
Sau đó, Tư Đồ Dật bất cần đi tới.
"Cậu chủ và thiếu phu nhân về cùng lúc luôn sao? Thiếu phu nhân làm sao vậy?" Chú Quyền nghi ngờ hỏi sau đó đi tới gần Tư Đồ Dật.
Tư Đồ Dật nhìn thấy sự nghi ngờ của chú Quyền nên vội che giấu ánh mắt đau thương của mình, trước mặt chú Quyền hắn làm bộ như không có chuyện gì, nhún nhún vai, tỏ vẻ như mình cũng không biết.
Sau đó, Tư Đồ Dật đi lên lầu hai, trở về phòng của mình.
Chú Quyền không khỏi nhìn hai người, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhược Nhiên vội vã trở về phòng của mình, lật đật cởi bỏ quần áo của mình rồi tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc áo ngủ vào, xong xuôi cô ngồi xuống giường.
Cô kéo nhẹ ngăn kéo đầu giường ra, lấy ra một tấm ảnh trong chỗ sâu nhất.
Tay cô có chút run rẩy cẩn thận vuốt nhẹ tấm hình kia, nước mắt cô lại từ từ rơi xuống, cô che miệng mình không ình khóc thành tiếng.
Cô cảm giác đầu ngón tay thoáng lạnh, cô vuốt nhẹ người trong hình kia, người trong gương có một khuôn mặt thanh tú, nụ cười đang nở trên mặt.
Nước mắt Nhược Nhiên càng chảy nhiều hơn, có một giọt nước mắt rơi vào trong hình, Nhược Nhiên liền cuống quít lau đi, nghẹn ngào khóc thành tiếng.
sp: Cá Mập cắn cáp quang rồi >< ghét quá!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.