Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 43: Tôi Cần Anh Quan Tâm Tôi Sao?
Hoa Sáng Rực.
02/06/2021
Editor: Phong
Chương 43: Tôi cần anh quan tâm tôi sao?
Hai người im lặng một hồi, Hạ Nghênh Lam khóc đỏ mắt đi xuống.
"Nghênh Lam, tại sao khóc?" Trong ánh mắt Hạ Tư Thần lóe lên một tia quan tâm nhưng không phải là sự quan tâm của anh em, khẩn trương đứng lên.
"Anh, chúng ta trở về đi, để Nhược nhiên nghỉ ngơi cho khỏe." Hạ Nghênh Lam xoa một chút mắt.
"Được, chúng ta trở về." Hạ Tư Thần đứng lên, đưa Hạ Nghênh Lam ra ngoài.
Hạ Tư Thần nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên nói: "Bọn mình đi về trước."
Tư Đồ Hiên Nhiên gật đầu, nhìn bọn họ đi ra ngoài.
Tư Đồ Hiên Nhiên thấy Hạ Tư Thần quan tâm yêu thương Hạ Nghênh Lam, vô vị cười cười.
Hạ Tư Thần à, Hạ Tư Thần, cậu thích ai không thích mà lại đi thích cô em gái của mình.
Nhìn hai người rời khỏi biệt thự, Tư Đồ Hiên Nhiên thu tình cảm trong mắt lại, lạnh lùng đi lên thang lầu vào căn phòng của Nhược Nhiên.
Trầm Nhược Nhiên hẳn là đã tỉnh rồi.
Sắc mặt của Tư Đồ Hiên Nhiên không tốt đi lên căn phòng của Nhược Nhiên ở lầu hai.
Trong phòng, bác sĩ riêng của nhà nhìn thấy Tư Đồ Hiên Nhiên đứng ở cửa, cầm cái hòm thuốc đang để trên giường Nhược Nhiên gật đầu, lui về sau đi ra.
Nhược Nhiên giương mắt, nhẹ nhàng nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên đang đứng cạnh cửa.
Đôi mắt Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng, chân nhẹ nhàng bước vào.
"Trầm Nhược Nhiên, hiện tại, cô hãy cho tôi một lời giải thích hợp lí." Giọng nói lạnh lùng không có một chút ấm áp.
"Anh muốn tôi giải thích cái gì ?" Dù sao cũng chỉ vì bệnh cô không khỏi, lại chạy ra ngoài, Nhược Nhiên đuối lý.
"Trầm Nhược Nhiên, cô cho rằng mỗi ngày tôi đều rảnh, mỗi ngày đều có thể thu dọn cục diện dở hơi của cô sao?" Tư Đồ Hiên Nhiên ngồi xuống chiếc ghế trong phòng.
Vì lo cho cô, sáng sớm hôm nay hắn cũng không đi đến công ty làm việc.
Hắn giúp mình không sai, thế nhưng, Nhược Nhiên thật sự là không thích khẩu khí của hắn, như vậy làm cho người ta chán ghét.
Mang theo một loại giáo huấn, trên cao nhìn xuống, thái độ bao quát. Có mắng cũng đừng dùng thái độ đó chứ!
"Tư Đồ Hiên Nhiên, tôi cần anh quan tâm tôi sao?" Nhược Nhiên nói to, trừng hai mắt.
"A. . . Trầm Nhược Nhiên!!!" Tư Đồ Hiên Nhiên đứng lên, quát. . .
Chương 43: Tôi cần anh quan tâm tôi sao?
Hai người im lặng một hồi, Hạ Nghênh Lam khóc đỏ mắt đi xuống.
"Nghênh Lam, tại sao khóc?" Trong ánh mắt Hạ Tư Thần lóe lên một tia quan tâm nhưng không phải là sự quan tâm của anh em, khẩn trương đứng lên.
"Anh, chúng ta trở về đi, để Nhược nhiên nghỉ ngơi cho khỏe." Hạ Nghênh Lam xoa một chút mắt.
"Được, chúng ta trở về." Hạ Tư Thần đứng lên, đưa Hạ Nghênh Lam ra ngoài.
Hạ Tư Thần nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên nói: "Bọn mình đi về trước."
Tư Đồ Hiên Nhiên gật đầu, nhìn bọn họ đi ra ngoài.
Tư Đồ Hiên Nhiên thấy Hạ Tư Thần quan tâm yêu thương Hạ Nghênh Lam, vô vị cười cười.
Hạ Tư Thần à, Hạ Tư Thần, cậu thích ai không thích mà lại đi thích cô em gái của mình.
Nhìn hai người rời khỏi biệt thự, Tư Đồ Hiên Nhiên thu tình cảm trong mắt lại, lạnh lùng đi lên thang lầu vào căn phòng của Nhược Nhiên.
Trầm Nhược Nhiên hẳn là đã tỉnh rồi.
Sắc mặt của Tư Đồ Hiên Nhiên không tốt đi lên căn phòng của Nhược Nhiên ở lầu hai.
Trong phòng, bác sĩ riêng của nhà nhìn thấy Tư Đồ Hiên Nhiên đứng ở cửa, cầm cái hòm thuốc đang để trên giường Nhược Nhiên gật đầu, lui về sau đi ra.
Nhược Nhiên giương mắt, nhẹ nhàng nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên đang đứng cạnh cửa.
Đôi mắt Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng, chân nhẹ nhàng bước vào.
"Trầm Nhược Nhiên, hiện tại, cô hãy cho tôi một lời giải thích hợp lí." Giọng nói lạnh lùng không có một chút ấm áp.
"Anh muốn tôi giải thích cái gì ?" Dù sao cũng chỉ vì bệnh cô không khỏi, lại chạy ra ngoài, Nhược Nhiên đuối lý.
"Trầm Nhược Nhiên, cô cho rằng mỗi ngày tôi đều rảnh, mỗi ngày đều có thể thu dọn cục diện dở hơi của cô sao?" Tư Đồ Hiên Nhiên ngồi xuống chiếc ghế trong phòng.
Vì lo cho cô, sáng sớm hôm nay hắn cũng không đi đến công ty làm việc.
Hắn giúp mình không sai, thế nhưng, Nhược Nhiên thật sự là không thích khẩu khí của hắn, như vậy làm cho người ta chán ghét.
Mang theo một loại giáo huấn, trên cao nhìn xuống, thái độ bao quát. Có mắng cũng đừng dùng thái độ đó chứ!
"Tư Đồ Hiên Nhiên, tôi cần anh quan tâm tôi sao?" Nhược Nhiên nói to, trừng hai mắt.
"A. . . Trầm Nhược Nhiên!!!" Tư Đồ Hiên Nhiên đứng lên, quát. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.