Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 27: Tôi Thật Đúng Là Xem Thường Cô!
Hoa Sáng Rực.
02/06/2021
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Phong
Nhược Nhiên nhẹ nhàng mở mắt, người hầu bên cạnh vui vẻ nói: "Thiếu phu nhân, cô đã tỉnh?"
Mờ mịt nhìn người hầu trước mặt, lại nhìn thấy trên tay mình cắm dây chuyền, lắc lắc cái đầu nặng nề.
"Tôi làm sao vậy?"
"Thiếu phu nhân, cô bị sốt!" Người hầu đưa cho Nhược Nhiên một chén nước ấm.
Nhược Nhiên ngồi thẳng dậy, nghi ngờ nói: "Vậy sao?"
Cô bị sốt, thảo nào tối hôm qua đi ngủ cô cảm thấy mệt vậy, nửa đêm còn thấy lạnh, cô tưởng rằng nhiệt độ của điều hòa có vấn đề.
Nhược Nhiên uống một hớp nước, vì bị sốt nên cổ họng đau nhức.
Đôi môi non mềm khô nứt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Còn nữa không?" Nhược Nhiên uống cạn nước trong chiếc cốc, cô vẫn còn khát nên cất giọng nói khàn khàn bảo hỏi người hầu.
Người hầu lập tức mang một cốc nước đầy khác cho Nhược Nhiên, Nhược Nhiên uống cạn sạch, dựa vào giường, nhẹ nhàng nằm xuống.
Thân thể một chút chẳng còn chút khí lực, mũi cũng khó chịu.
Nhược Nhiên nhẹ nhàng day chóp mũi của mình, nói với người hầu bằng giọng khàn đặc: "Tôi không sao, mọi người đi ra ngoài đi."
"Thiếu phu nhân, thiếu gia đã nói, muốn chúng tôi không được rời phu nhân ra!"
"Không cần." Nhược Nhiên ngẩng đầu, nhìn bình truyền nước trên đầu giường nhỏ từng giọt.
"Ra khỏi phòng này thì lương tháng này không được lấy đâu!" Giọng nói lạnh lùng vang lên từ ở ngoài cửa.
Người hầu cúi thấp đầu, không dám nói lời nào.
Nhược Nhiên quay đầu, nhìn về phía cửa, hai tay Tư Đồ Hiên Nhiên đút túi quần, đi tới từng bước từng bước.
Khuôn mặt mang theo tức giận, lạnh lùng nhìn lướt qua Nhược Nhiên.
Trên khuôn mặt đẹp như thiên thần của hắn mang theo bất mãn nhìn Nhược Nhiên rõ ràng.
"Trầm Nhược Nhiên, tội của cô cũng không ít đâu! Ngày hôm nay say rượu, ngày mai bị cảm, tôi thật đúng là xem thường cô."
Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt nhìn xuống sắc mặt tái nhợt của Nhược Nhiên , đôi môi của cô vì bị sốt mà khô nứt.
Rõ ràng không phải muốn nói như vậy, thế nhưng lời vừa tuột ra khỏi miệng thì lại thành như vậy, Tư Đồ Hiên Nhiên hơi nhíu mày.
"Đây là anh có ý gì?" Nhược Nhiên phụng phịu, giọng nói khàn khàn vang lên, ngước đôi mắt nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên.
Cô thật xấu số, sao lại có thể gặp một người xấu xa như Tư Đồ Hiên Nhiên.
Editor: Phong
Nhược Nhiên nhẹ nhàng mở mắt, người hầu bên cạnh vui vẻ nói: "Thiếu phu nhân, cô đã tỉnh?"
Mờ mịt nhìn người hầu trước mặt, lại nhìn thấy trên tay mình cắm dây chuyền, lắc lắc cái đầu nặng nề.
"Tôi làm sao vậy?"
"Thiếu phu nhân, cô bị sốt!" Người hầu đưa cho Nhược Nhiên một chén nước ấm.
Nhược Nhiên ngồi thẳng dậy, nghi ngờ nói: "Vậy sao?"
Cô bị sốt, thảo nào tối hôm qua đi ngủ cô cảm thấy mệt vậy, nửa đêm còn thấy lạnh, cô tưởng rằng nhiệt độ của điều hòa có vấn đề.
Nhược Nhiên uống một hớp nước, vì bị sốt nên cổ họng đau nhức.
Đôi môi non mềm khô nứt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Còn nữa không?" Nhược Nhiên uống cạn nước trong chiếc cốc, cô vẫn còn khát nên cất giọng nói khàn khàn bảo hỏi người hầu.
Người hầu lập tức mang một cốc nước đầy khác cho Nhược Nhiên, Nhược Nhiên uống cạn sạch, dựa vào giường, nhẹ nhàng nằm xuống.
Thân thể một chút chẳng còn chút khí lực, mũi cũng khó chịu.
Nhược Nhiên nhẹ nhàng day chóp mũi của mình, nói với người hầu bằng giọng khàn đặc: "Tôi không sao, mọi người đi ra ngoài đi."
"Thiếu phu nhân, thiếu gia đã nói, muốn chúng tôi không được rời phu nhân ra!"
"Không cần." Nhược Nhiên ngẩng đầu, nhìn bình truyền nước trên đầu giường nhỏ từng giọt.
"Ra khỏi phòng này thì lương tháng này không được lấy đâu!" Giọng nói lạnh lùng vang lên từ ở ngoài cửa.
Người hầu cúi thấp đầu, không dám nói lời nào.
Nhược Nhiên quay đầu, nhìn về phía cửa, hai tay Tư Đồ Hiên Nhiên đút túi quần, đi tới từng bước từng bước.
Khuôn mặt mang theo tức giận, lạnh lùng nhìn lướt qua Nhược Nhiên.
Trên khuôn mặt đẹp như thiên thần của hắn mang theo bất mãn nhìn Nhược Nhiên rõ ràng.
"Trầm Nhược Nhiên, tội của cô cũng không ít đâu! Ngày hôm nay say rượu, ngày mai bị cảm, tôi thật đúng là xem thường cô."
Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt nhìn xuống sắc mặt tái nhợt của Nhược Nhiên , đôi môi của cô vì bị sốt mà khô nứt.
Rõ ràng không phải muốn nói như vậy, thế nhưng lời vừa tuột ra khỏi miệng thì lại thành như vậy, Tư Đồ Hiên Nhiên hơi nhíu mày.
"Đây là anh có ý gì?" Nhược Nhiên phụng phịu, giọng nói khàn khàn vang lên, ngước đôi mắt nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên.
Cô thật xấu số, sao lại có thể gặp một người xấu xa như Tư Đồ Hiên Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.