Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 121: Trầm Nhược Nhiên, Chẳng Lẽ Không Đúng?
Hoa Sáng Rực.
23/06/2021
Convert+ Editor: Mã Mã
Ánh mắt cô lạnh lùng, cao ngạo nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên.
"Cô muốn một trăm ngàn mà? Hay một triệu đây? Chắc chắn cô sẽ suy nghĩ về số tiền này." Hăn châm biếm nói.
Đôi mắt Nhược Nhiên lạnh tới cùng cực, lạnh tới mức lòng người phải run lên: "Tư Đồ Hiên Nhiên, anh thấy tôi là người hám tiền sao?"
Cô chần chờ mở miệng, lạnh lùng nói.
"Trầm Nhược Nhiên, chẳng lẽ không đúng? Không phải cô đã hạ giá như vậy sao?" Giọng nói châm biếm, nhàn nhạt vang lên.
Nhược Nhiên nằm ở trên giường, nhìn người đàn ông đang chống tay lên người mình.
Đôi mắt chuyển từ lạnh lùng sang không thể tin, còn như bị tổn thương, cô nhìn chằm chằm Tư Đồ Hiên Nhiên.
Cắn chặt môi, trấn định lại sắc mặt, nhưng hốc mắt hiện lên một tầng sương mù dày đặc.
"Tư Đồ Hiên Nhiên, đi ra ngoài!" Nhược Nhiên nhẹ nhàng mở miệng, không tức giận, nhưng lạnh lùng lạ thường.
Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn cô, sương mù trong mắt cô ngày càng dày, khiến lòng hắn nhói đau.
Hắn... vừa rồi hắn nói gì vậy, Tư Đồ Hiên Nhiên ảo não.
Chết tiệt, hắn đang làm gì cô vậy?
Bị tức giận làm choáng váng sao?
Nhược Nhiên vẫn cố tỏ ra kiên cường, cô hít sâu một hơi, đè nước mắt mình xuống.
Khóe môi hơi nhếch lên, bình tĩnh nói: "Tư Đồ Hiên Nhiên, đi ra ngoài!"
Thân thể mềm yếu này như đang ẩn chứa sức mạnh gì đó, ánh mắt mỏng manh nhưng kiên nghị, đáy mắt Tư Đồ Hiên Nhiên vô định.
Nhìn dáng vẻ này của Nhược Nhiên, đột nhiên hắn mất hết hứng thú, mà cũng chẳng còn tức giận nữa.
Hắn hơi cử động thân mình, đứng ở bên giường, hàng lông mày đẹp chau lại.
Nhược Nhiên hít sâu một hơi, ngồi dậy.
"Tôi... " Tư Đồ Hiên Nhiên nhẹ nhàng mở miệng, nhưng không biết nói gì.
Hắn muốn nói, muốn nói hắn không cố ý, hắn muốn xin lỗi Nhược Nhiên.
Nhưng tự ái của hắn không cho phép, hắn là Tư Đồ Hiên Nhiên, mà Tư Đồ Hiên Nhiên chưa bao giờ nhận thua, sao hắn lại đi xin lỗi chứ.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -- - - - - - - - - - - - - - -- - - - -- - -
Ánh mắt cô lạnh lùng, cao ngạo nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên.
"Cô muốn một trăm ngàn mà? Hay một triệu đây? Chắc chắn cô sẽ suy nghĩ về số tiền này." Hăn châm biếm nói.
Đôi mắt Nhược Nhiên lạnh tới cùng cực, lạnh tới mức lòng người phải run lên: "Tư Đồ Hiên Nhiên, anh thấy tôi là người hám tiền sao?"
Cô chần chờ mở miệng, lạnh lùng nói.
"Trầm Nhược Nhiên, chẳng lẽ không đúng? Không phải cô đã hạ giá như vậy sao?" Giọng nói châm biếm, nhàn nhạt vang lên.
Nhược Nhiên nằm ở trên giường, nhìn người đàn ông đang chống tay lên người mình.
Đôi mắt chuyển từ lạnh lùng sang không thể tin, còn như bị tổn thương, cô nhìn chằm chằm Tư Đồ Hiên Nhiên.
Cắn chặt môi, trấn định lại sắc mặt, nhưng hốc mắt hiện lên một tầng sương mù dày đặc.
"Tư Đồ Hiên Nhiên, đi ra ngoài!" Nhược Nhiên nhẹ nhàng mở miệng, không tức giận, nhưng lạnh lùng lạ thường.
Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn cô, sương mù trong mắt cô ngày càng dày, khiến lòng hắn nhói đau.
Hắn... vừa rồi hắn nói gì vậy, Tư Đồ Hiên Nhiên ảo não.
Chết tiệt, hắn đang làm gì cô vậy?
Bị tức giận làm choáng váng sao?
Nhược Nhiên vẫn cố tỏ ra kiên cường, cô hít sâu một hơi, đè nước mắt mình xuống.
Khóe môi hơi nhếch lên, bình tĩnh nói: "Tư Đồ Hiên Nhiên, đi ra ngoài!"
Thân thể mềm yếu này như đang ẩn chứa sức mạnh gì đó, ánh mắt mỏng manh nhưng kiên nghị, đáy mắt Tư Đồ Hiên Nhiên vô định.
Nhìn dáng vẻ này của Nhược Nhiên, đột nhiên hắn mất hết hứng thú, mà cũng chẳng còn tức giận nữa.
Hắn hơi cử động thân mình, đứng ở bên giường, hàng lông mày đẹp chau lại.
Nhược Nhiên hít sâu một hơi, ngồi dậy.
"Tôi... " Tư Đồ Hiên Nhiên nhẹ nhàng mở miệng, nhưng không biết nói gì.
Hắn muốn nói, muốn nói hắn không cố ý, hắn muốn xin lỗi Nhược Nhiên.
Nhưng tự ái của hắn không cho phép, hắn là Tư Đồ Hiên Nhiên, mà Tư Đồ Hiên Nhiên chưa bao giờ nhận thua, sao hắn lại đi xin lỗi chứ.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -- - - - - - - - - - - - - - -- - - - -- - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.